Chương 25: Vợ muốn chơi, anh tháp tùng đến cùng.

Hứa Chi Nhan hỏi, tại sao.

Nhưng cho dù cô có hỏi bao nhiêu lần, Cận Thương Châu vẫn chỉ trả lời như cũ, "Em là vợ anh." Anh cũng không muốn giải thích gì thêm. "Cho nên em không cần cảm thấy có lỗi, càng không cần vì áy náy mà làm mấy chuyện đó, anh sẽ không thấy dễ chịu."

"Em biết rồi." Cô khẽ gật đầu.

"Ngoan."

"Vậy thì…" Cô đổi chủ đề không hề báo trước, "Bữa tiệc tối nay, bạn đồng hành của em là anh chứ?"

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới chuyện này, ánh mắt Cận Thương Châu liền trầm hẳn xuống, "Em muốn là ai?"

Cô mỉm cười, "Em chỉ cảm thấy mới mẻ thôi, anh sẽ không giận thật chứ?"

"Bà Cận nghĩ sao?"

Đã gọi là "bà Cận" rồi, chắc chắn là rất giận rồi.

Cô nhún vai, "Cận tiên sinh đã nói thì như đinh đóng cột, không ngờ anh lại không chịu thua, ngày mai em phải lẻn vào nhóm nội bộ công ty Cận thị để tuyên truyền rầm rộ mới được."

Cô chưa nói hết, Cận Thương Châu đã véo cằm cô, giọng không chút kiên nhẫn, "Ừm? Ai dạy em vậy?"

Cô phồng má, kiên quyết không chịu khai.

"Không nói?" Anh khẽ cười, thu tay bỏ vào túi, "Không cần đoán cũng biết, chắc em với đám bạn cũng chẳng ít lần nói xấu anh sau lưng."

Còn nói là không muốn để người ta bàn tán sau lưng cô, đúng là chuyện đã qua rồi. Phụ nữ, đúng là hay thay đổi.

Hứa Chi Nhan vội vàng ôm lấy cổ anh, khẽ lắc người trong vòng tay anh, "Anh phải tin em, em thật sự chưa từng bàn luận gì với bạn bè về anh. Không tin thì hỏi Tống Duy hay Tần Tư Bảo mà xem, người ta còn bận chuyện yêu đương của mình, làm gì có thời gian nghe em khoe mẽ."

Cô líu lo một tràng, phần đầu chẳng quan trọng mấy, chỉ câu cuối mới lọt tai anh.

Khóe môi anh cong lên, ngay sau đó lại nghiêm túc nói, "Được rồi, nếu bà Cận đã muốn chơi trò đổi bạn đồng hành như thế, thì người chồng này đành phải bồi tới cùng thôi."

Tình thế xoay chuyển, Hứa Chi Nhan lập tức trở mặt phủi sạch quan hệ, hất tay anh ra, chạy tới vali lục tìm váy áo, nhưng tiếc rằng lúc đi chỉ mang theo mấy bộ váy đơn giản, cô chống cằm, thất vọng thở dài.

"Sao thế, bà Cận." Cận Thương Châu tựa vào tủ giày nơi cửa, ánh mắt nhàn nhã quét qua bóng lưng cô, ngữ điệu ra chiều nhẫn nhịn, "Cần anh giúp không?"

"Anh có biết ảo thuật đâu." Cô làu bàu.

"Ai cho phép em mặc váy tối nay." Giọng anh trầm xuống, "Ôn Ngộ Trạch không bảo vệ được em, nếu đã làm bạn nữ của hắn thì em chỉ được mặc quần thôi."

"Cận tiên sinh thật bá đạo, anh đâu phải bạn đồng hành của em, quản gì em mặc váy hay mặc quần." Dù sao cũng không phải để anh nhìn.

Hứa Chi Nhan đứng dậy, làm như sắp ra ngoài, nhưng bị Cận Thương Châu kéo mạnh về, ôm gọn trong lòng.

Anh ghen đến phát điên, "Anh không rộng lượng như vậy đâu, Hứa Chi Nhan, nếu em còn như thế nữa thì khỏi cần đi tiệc, ở lại đây, tiếp tục việc em còn chưa làm xong ban nãy."

"…." Cô vùng vẫy hồi lâu chỉ nặn ra được hai chữ, "Không muốn."

"Không muốn thì nghe lời, tối nay mặc quần."

"Ồ."

Cô từ vali lấy ra một chiếc áo sơ mi cổ trễ, kiểu dáng khác hẳn cái cô mặc buổi sáng. Cái khi nãy thì kín đáo, còn cái này thì may ren viền cổ, lưng khoét trống lỗ chỗ, nhìn qua chẳng khác gì một mảnh vải rách.

Cận Thương Châu nhìn mà tức.

Còn quần, cô chọn đại một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!