Chương 24: Cho em cắn trả có được không.

Chủ đề cuộc nói chuyện kết thúc bằng một câu "Anh đi xem bọn họ chơi bóng đây" của Cận Thương Châu. Dáng lưng vừa thờ ơ vừa cẩn trọng của anh khiến Hứa Chi Nhan không khỏi động lòng, cô vội vàng đuổi theo: "Em đi cùng anh."

Hai người sửa soạn một lúc. Hứa Chi Nhan mặc một chiếc áo thun ôm dáng màu hồng phấn, phối với quần short jeans bạc màu. Còn Cận Thương Châu thì chỉ tùy tiện khoác lên một bộ đồ thể thao. Khi anh bước ra khỏi nhà tắm với dáng vẻ thoải mái ấy, cô chớp mắt mấy cái: "Anh trông cũng trẻ ghê đấy."

Câu này khiến Cận Thương Châu không vui.

Cái gì mà cũng trẻ ghê, anh vốn chỉ hơn cô một tuổi, so với bạn trai cũ của cô thì cũng chỉ lớn hơn hai tuổi mà thôi.

Anh hơi bực, một tay thả lỏng trong túi quần, tay còn lại cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai xám xanh trên bàn, gõ nhẹ lên trán cô: "Nhớ chống nắng, đừng lại ngất trong vòng tay anh nữa."

Hứa Chi Nhan tức tối: "Cận Thương Châu, chú ý dùng từ! Em nhất định sẽ không ngất thêm lần nào nữa." Cô tuyên thệ ngay tại chỗ.

Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, cô vấp phải vật gì đó trên mặt đất, cả người nhào thẳng vào lòng Cận Thương Châu.

Vai bị anh ôm lấy, vừa mở mắt ra là nhìn thấy yết hầu anh không ngừng rung động. Hứa Chi Nhan ngẩng đầu, ngậm lấy vùng da bên cạnh đó và m*t mạnh một cái, để lại một dấu hôn rõ rệt trên làn da trắng của anh. Xong việc cô đắc ý bật cười, thoát khỏi vòng tay anh: "Em đi trước đây, bye bye."

Cận Thương Châu đưa tay sờ lên cổ, không để tâm, rồi cũng nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.

Đang là buổi chiều nắng gắt, Hứa Chi Nhan vừa bước ra khỏi khách sạn đã co chân lại, tiện thể nắm lấy cánh tay Cận Thương Châu: "Nóng quá."

"Hứa Chi Nhan." Anh ôm lấy cô, nhẹ giọng trách, "Không được làm nũng."

Cô mờ mịt: "Em có làm nũng đâu?"

"Em nói chuyện là đang làm nũng rồi."

"Vậy em nói thêm câu cuối cùng." Cô lùi lại hai bước, làm bộ làm tịch giang hai tay ra, ra lệnh một cách ngang ngược: "Cõng em."

Anh chẳng làm gì được cô, khẽ lắc đầu, thân hình cứng cáp bèn cúi xuống trước mặt cô, vỗ vỗ vai: "Lên đi."

Cô ngoan ngoãn leo lên lưng anh, tay vòng qua cổ anh.

Khoảng cách quá gần khiến cô ngửi được hương thơm nhẹ nhàng từ tóc anh, lòng bỗng chùng xuống: "Cận Thương Châu, anh đừng tốt với em như vậy."

"Hứa Chi Nhan, em không thấy mình quá đáng sao." Cận Thương Châu bước chậm nhưng ôm rất chặt, "Vừa rồi còn yên tâm thoải mái bắt anh cõng, giờ đạt được rồi thì trở mặt. Em có nên tự xem lại mình không?"

"Em xin lỗi."

"Lại quên rồi chứ gì." Anh dừng bước, "Đưa mặt lại đây."

Hứa Chi Nhan vội vàng che miệng: "Em không kiểm soát được."

"Cho nên phải phạt." Anh nghiêm túc nói, "Anh tốt với em thì hãy nhận lấy, đừng biến sự tốt của anh thành gánh nặng. Anh sẽ buồn đấy."

"Biết rồi." Cô thoải mái nằm xuống lưng anh.

Không nhận ra, khóe môi cô cong lên thành một nụ cười nhẹ mà chính cô cũng không hay.

Càng đến gần biển, cô càng bị cảnh sắc trước mắt mê hoặc, khẽ thở dài: "Đẹp quá. Trước giờ em chưa từng thấy biển."

"Nhưng em rất dũng cảm." Cận Thương Châu không biết đang nghĩ gì, đôi mắt sâu lắng dịu dàng như mặt biển, "Nước bẩn như thế, dòng chảy mạnh như vậy, vậy mà em vẫn không chút do dự nhảy xuống."

"Hả? Anh nói gì cơ?"

"Không có gì." Anh hồi thần, cúi người nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.

"Chu, chị dâu." Đằng xa, Ôn Ngộ Trạch vẫy tay gọi hai người, làn gió biển mang theo sự nhiệt tình phả vào mặt, "Lại chơi đi, tụi này thiếu một người."

Chơi bốn người hai đội, bảy người thì không đủ để ghép đôi hoàn chỉnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!