Chương 23: Quay người lại, nằm lên người anh.

Ăn xong vội vã, Cận Thương Châu rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, lập tức dẫn Hứa Chi Nhan rời bàn trở về phòng suite.

Rõ ràng đi thang máy chỉ mất ba bốn phút, nhưng anh lại cảm thấy hành lang trở về phòng dài đằng đẵng không có điểm kết, mà bản thân thì sắp bị Hứa Chi Nhan hành hạ đến phát điên.

Anh muốn cô hoàn toàn thuộc về mình. Muốn biết, đến bao giờ cô mới chịu mở miệng nói yêu anh.

Không pha lẫn tạp chất, chỉ có tình yêu thuần túy nhất.

Anh thật sự, sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

"Cận Thương Châu." Hứa Chi Nhan giãy giụa bằng tay trái, mày hơi nhíu lại, "Anh buông em ra được không, cổ tay em hơi đau, anh làm em đau rồi."

Chỉ trong chớp mắt, cửa phòng đã mở ra.

Anh lập tức buông tay cô, cúi đầu, nhẹ nhàng kiểm tra cổ tay cô từ trong ra ngoài: "Anh làm em đau sao?"

Cổ tay cô đỏ ửng thành vòng, từng vòng từng vòng, màu sắc nhàn nhạt không giống là do hành động của anh gây nên.

Anh chưa từng nỡ dùng sức, dĩ nhiên nhận ra điều bất thường: "Ai làm?"

"Không… không có gì đâu." Cô ôm lấy tay mình rụt lại, né tránh ánh nhìn của anh, quay người, từ tốn đi về phía giường, "Mấy hôm trước em bất cẩn trật tay một chút thôi, em không có ý trách anh, chỉ là hơi đau một chút."

Anh đương nhiên biết là ai khiến cổ tay cô bị thương, nhưng không thể nói ra được.

Hôm đó Hứa Chi Nhan rời bệnh viện, không mang theo điện thoại. Khoảng ba giờ chiều, điện thoại cô rung lên hai lần.

Cận Thương Châu vốn không định xem, nhưng vẫn vô tình liếc thấy hai tin nhắn hiện lên màn hình.

Đến từ một số nội địa lạ.

Tin thứ nhất: [Cô chẳng có chút trách nhiệm nào với Tiểu Nhĩ Đóa cả.]

Giọng điệu trách móc, nhưng lại thiếu chân thành.

Tin thứ hai: [Cho cô hai lựa chọn. Một, trả Tiểu Nhĩ Đóa lại cho tôi; hai, theo Tiểu Nhĩ Đóa quay về bên tôi.]

Một đề bài cực kỳ chướng mắt.

Tim anh như rơi vào vực thẳm, ngửa đầu tựa vào giường, yết hầu chuyển động liên tục.

Lúc nhìn chằm chằm vào điện thoại, lòng anh rối như tơ vò.

Tay phải anh bất giác giơ lên hơn chục lần, nhưng lại bị tay còn lại cưỡng ép đè xuống, cuối cùng chán nản buông thõng.

Anh không muốn trở thành kẻ tiểu nhân.

Nhưng điều anh không muốn nhất trong đời này, chính là mất liên lạc với Hứa Chi Nhan.

Là không muốn, đánh mất cô.

Anh nghiến răng, rút điện thoại từ tủ đầu giường, nhập mật khẩu "141212", mở khóa một lần thành công, lập tức bấm vào mục tin nhắn, cơn giận tích tụ trào dâng như cát thành núi: [Cút, tôi đã kết hôn rồi.]

Điện thoại im lặng hồi lâu, anh tưởng rằng, Cảnh Gia Dương là người biết điều.

Nhưng nửa tiếng sau, anh liếc thấy.

Đối phương gửi tới một câu: [Tôi không để tâm.]

Lạnh lùng như anh cũng không thể trụ nổi, tức giận đến mức suýt ném thẳng điện thoại vào màn hình tivi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!