Chương 21: Anh thích nghe em mắng.

Hứa Chi Nhan im lặng một lúc, cánh tay siết chặt lấy eo anh, thoải mái đến mức thở ra một hơi: "Người anh thơm quá, lần sau em cũng dùng nước hoa của anh được không?"

"Anh mua tặng em." Anh nói, "Em muốn gì, anh đều có thể mua cho em."

"Vậy nếu thứ em muốn, anh lại không mua được thì sao?"

"Nói đi, anh nhất định sẽ làm em hài lòng."

Không khí bỗng chốc lặng ngắt.

Chốc lát sau, Cận Thương Châu cảm thấy lòng bàn tay mình được nhét vào một chiếc hộp vuông nhỏ, bên ngoài bọc lớp màng nhựa trong, cảm giác quen thuộc như đã từng chạm qua.

Anh định cúi đầu nhìn thì Hứa Chi Nhan đã dùng khăn lụa che mắt anh lại.

Lúc mua buổi chiều, cô chưa từng nghĩ sẽ làm như vậy. Có thể là vừa rồi bị câu nói "người đàn ông đầu tiên của em là ai" của Cảnh Gia Dương k*ch th*ch, khiến cô nảy sinh một cơn thôi thúc thật sự muốn thử một lần.

Trước kia thường nghe Tống Duy nói, chuyện đó sẽ khiến người ta cảm thấy dễ chịu đến mức ngoài sức tưởng tượng, khi ấy cô chẳng mấy cảm xúc. Thế nhưng từ khi gặp Cận Thương Châu, cô chưa từng làm gì, nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy hứng khởi, thậm chí còn sợ, đến lúc thật sự xảy ra liệu mình có ngất xỉu không?

"Không phải anh từng nói, nếu em muốn, thì nhất định phải là anh sao?" Cô nhón chân, chậm rãi hôn lên yết hầu anh để lại một dấu hôn, "Không phải anh nói, bất cứ chuyện gì cũng có thể khiến em hài lòng sao?"

"Không phải anh đã nói…"

Cô còn chưa nói xong, người đàn ông đã cúi đầu ngậm lấy môi cô, tay phải giữ chặt tay trái cô, giơ lên áp lên tường. Bàn tay nóng bỏng, lớp màng bảo vệ bên ngoài hộp khiến hai bàn tay họ dính chặt vào nhau, chỉ cần một trong hai người buông ra, lớp màng sẽ bị kéo rách.

Anh dừng hôn, hơi thở hỗn loạn: "Phải đúng lúc tay anh không còn sức thế này à?"

"Chỗ khác cũng không có sức?" Cô cố tình trêu chọc, bàn tay còn lại lén lút vươn về phía mà anh không thể nhìn thấy, ngón tay khẽ động, "Cả chỗ này cũng không có sức?"

"Đừng giày vò anh." Cận Thương Châu không thể nhúc nhích, tay kia cũng chẳng dám động, sợ làm rách lớp màng giữa hai lòng bàn tay, "Ai nói em không biết quyến rũ, em định chơi chết anh à?"

Giây tiếp theo, Hứa Chi Nhan ghé sát tai anh, khẽ hắng giọng: "Đúng vậy, em không biết quyến rũ, em đâu biết anh gọi thế là "quyến rũ"." Tay cô ôm lấy anh, "Vậy anh có thích không?"

Vành tai anh đỏ bừng, nóng đến phát cháy: "Thích."

Đừng câu dẫn nữa Hứa Chi Nhan, trong đầu anh chỉ còn lặp đi lặp lại câu này. Từ lúc cô che mắt anh bằng khăn lụa, anh đã không có nổi một giây ngẩng đầu để thở.

Cô nhìn anh chăm chú… rõ ràng không bật đèn, nhưng lại thấy dáng hình anh trong bóng tối còn vững chãi hơn ngày thường. Cô ngẩn ra, bối rối, định rút lui: "Nếu anh không muốn, vậy thì…"

"Ai nói anh không muốn." Anh tiến lại gần, "Anh thực sự muốn chết, bị em chơi chết."

Dứt lời, anh buông tay đang siết chặt, "xoẹt" một tiếng, lớp màng bảo vệ bị hai bàn tay họ xé làm đôi.

Anh tiện tay ném ra sau, chiếc bao rơi vào tường rồi lăn xuống đất, thân hình cao lớn bỗng chốc như thấp hẳn đi một nửa.

Hứa Chi Nhan đưa tay liền chạm phải tóc anh, hoảng hốt kêu lên: "Anh quỳ xuống làm gì vậy?"

"Để làm em thỏa mãn." Tay anh lướt lên eo cô, "Không phải em luôn nghĩ anh có mấy sở thích kỳ lạ sao? Chúc mừng em đoán đúng rồi."

"Anh… anh… anh nói gì thế?" Cô bắt đầu hoảng loạn.

Cô vốn là tấm chiếu mới, chưa có kinh nghiệm, cũng chưa từng xem… sao biết được cái gọi là "sở thích kỳ lạ" anh nói là gì.

Linh cảm chẳng lành, cô vội vàng xoay người giữ lấy váy, mặt vùi vào góc tường, "Em suy nghĩ kỹ rồi, chắc là… chắc là do em dị ứng cồn, lại bốc đồng, thật xin lỗi."

"Vậy thì tốt quá." Anh cười, "Dù sao tỉnh dậy em cũng quên hết."

Câu đó khiến Hứa Chi Nhan hoảng hốt, cô giậm chân: "Em không chơi nữa, được chưa? Anh đợi đến lúc em không tỉnh táo hẵng phát bệnh đi."

"Không." Anh ngắn gọn, "Chính hôm nay, để em cảm nhận cho đủ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!