Chương 20: Hắn ta đã cắn chỗ này của cô chưa?

"Cận Thương Châu, con tránh ra đi." Đồ Mẫn xắn tay áo, tức giận nói, "Hôm nay mẹ nhất định phải giải quyết xong mâu thuẫn với con bé, bây giờ nó bất mãn với mẹ lắm rồi, không đánh vài cái thì không chịu nổi."

Càng nghe vậy, Cận Thương Châu càng ôm chặt.

Anh ôm chặt lấy Hứa Chi Nhan, thuận tay bịt tai cô lại: "Mẹ muốn đánh thì đánh con đi, bao nhiêu cái cũng được, chỉ cần mẹ hả giận."

Chuyện này, suy cho cùng chẳng liên quan đến anh.

Đồ Mẫn vung tay mà không nỡ xuống lực: "Thôi đi, con là người bệnh, mẹ sao nỡ đánh chứ, chẳng qua là đang tức quá thôi, không đánh nữa."

Lời này vừa nói ra, Hứa Chi Nhan lại chẳng vui.

Cô đẩy Cận Thương Châu ra, chuyện muốn hỏi đã nhiều lần kìm lại, hôm nay cuối cùng cũng nói: "Mẹ, có phải mẹ đối với Cận Thương Châu cũng tốt quá rồi không?"

Lửa giận lại bùng lên, Đồ Mẫn nổi đóa: "Con nói cái gì vậy, mẹ nói rõ ràng từng chuyện một, vốn dĩ đây là chuyện của con, liên quan gì đến người ta."

"Đã biết không liên quan đến anh ấy thì lần sau làm ơn đừng dùng anh ấy để ép con nữa." Quăng ra một câu thể hiện rõ thái độ, Hứa Chi Nhan không buồn quay đầu, rời khỏi lối thoát hiểm.

Không cầm theo túi, cũng không mang điện thoại, cô đi thẳng bằng thang máy đến khoa sản.

Cánh cửa bật mở, có phần đột ngột, cơn giận trong cô cũng vơi đi hơn nửa.

Tống Duy tháo khẩu trang, mỉm cười với cô: "Khách quý đây rồi, người dị ứng với bệnh viện mà lại mặc đồ bệnh nhân đến tìm tớ, không ngờ đàn anh lại làm việc hiệu quả thế, có thai rồi à?"

Có thai? Cô bật cười bối rối, kéo lê hai ống quần rộng thùng thình bước lại: "Sao có thể được, bọn tớ chưa…"

"Ồ, tớ nhớ có người từng nói, đời này nhất định sẽ không sinh ra đứa con của chính mình, không biết giờ đổi ý chưa." Tống Duy gõ gõ ngón tay lên màn hình máy tính, như đang gửi tin cho ai đó.

Hứa Chi Nhan cúi người chống tay lên bàn cô, không suy nghĩ gì nhiều: "Không phải không muốn sinh, là tớ không xứng. Tớ không dám chắc mình sẽ không trở thành một Đồ Mẫn thứ hai, cũng không mong con gái tớ trở thành một Hứa Chi Nhan thứ hai."

"Còn anh ấy thì sao?" Tống Duy hỏi, "Hai người từng nói chuyện với nhau chưa?"

Cô lắc đầu: "Không có yêu, thì lấy đâu ra chuyện thân mật." Cô đứng dậy, "Cậu có giấy nháp không, tớ muốn gấp giấy."

"Tật xấu cũ vẫn chưa bỏ à." Cười nhẹ, Tống Duy lấy từ ngăn kéo ra một xấp giấy nháp đưa cho cô, "Ngồi bên cạnh tớ mà chơi đi, lát nữa có một thai phụ hẹn đến khám."

Đúng là kiểu phụ nữ sự nghiệp điển hình.

Hứa Chi Nhan ngoan ngoãn kéo ghế ngồi cạnh Tống Duy. Mỗi lần cãi nhau với Đồ Mẫn, cô đều đến thư viện Ngô Lâm tìm Tống Duy, chẳng than thở, chỉ ngồi đối diện gấp giấy.

Một tờ giấy, gấp rồi lại tháo, tháo rồi lại gấp, đến khi nếp gấp nhăn nheo bạc màu, cô mới đổi sang tờ khác.

Quan trọng nhất, cô chỉ biết gấp thuyền.

Nói chính xác thì là, đủ loại hình thuyền.

Không hiểu sao hôm nay giấy ở bệnh viện hơi cứng, khi gấp thành hình thuyền rồi, cô ngơ ngẩn nhìn tờ giấy rất lâu.

Loáng thoáng nghe thấy một giọng nói trêu ghẹo: "Sao vẫn chỉ biết gấp thuyền vậy?"

Cô "a" một tiếng, chậm rãi hoàn hồn, hai vành tai đỏ rực: "Vì ngoài chiếc thuyền nhỏ, tớ không thích kiểu gấp giấy nào khác."

Nghe vậy, Tống Duy xé hai tờ giấy màu, nói: "tớ dạy cậu gấp một kiểu, cần chút kỹ thuật đấy."

Cô ấy gấp một bước, Hứa Chi Nhan làm theo một bước.

"Cuối cùng, giống tớ thế này, gấp hai cạnh hình nơ là xong."

Tính ra là mẫu nơ hình trái tim đơn giản nhất, Tống Duy gấp thành hình khối khá rõ, còn Hứa Chi Nhan thì gấp xấu một cách bất ngờ. Cô tự thấy hổ thẹn: "Bác sĩ vẫn là bác sĩ, khéo tay khéo óc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!