Cận Thương Châu cài nút áo sơ mi bằng một tay, ánh mắt khẽ liếc sang hướng khác.
"Không phải là dị ứng với lông chó đâu."
Hứa Chi Nhan không tin, cau mày nhìn anh: "Nhưng em thấy rất giống."
"Không phải."
"Là."
"…"
Không khí lập tức đông cứng lại.
Nếu không phải Cận Thương Châu mượn cớ công ty có việc để rời đi, có lẽ cuộc giằng co này còn kéo dài thêm nửa tiếng cũng chưa xong.
Còn rốt cuộc có phải dị ứng thật hay không, Hứa Chi Nhan cũng chẳng muốn quan tâm nữa.
Sáu giờ tan làm, đường về tắc nghẽn. Cô về đến nhà đã là bảy giờ tối, vừa bước qua cửa đã thở ra một hơi dài, chưa kịp ngồi xuống.
Đồ Mẫn mẹ cô tay cầm xẻng xào thức ăn, nụ cười hớn hở, đột nhiên lên tiếng: "Giấy đăng ký kết hôn đâu? Đưa đây mẹ với ba con xem nào."
"Chưa đi làm." Hứa Chi Nhan nói thật.
Hai từ ấy như châm lửa đốt cháy Đồ Mẫn, bà gào lên: "Chưa làm? Con làm cái gì vậy? Không phải mẹ tính sẵn ngày đẹp bảo hai đứa hôm nay đi đăng ký rồi sao?"
"Lại là con cho người ta leo cây chứ gì?"
"Mẹ, mẹ thôi càm ràm được không." Hứa Chi Nhan ném ba lô lên ghế sofa, mở tủ lạnh lấy lon nước cam, sải bước về phòng.
Đồ Mẫn túm lấy tay cô: "Đứng lại đó cho mẹ!"
Hứa Chi Nhan đứng dựa vào tường, lười biếng như chẳng có xương, kéo bật nắp lon, ngửa đầu uống một ngụm.
"Mẹ còn chưa nói đến đầu tóc con đấy." Đồ Mẫn gõ vào trán cô, giọng không vừa lòng, "Trước khi đi đăng ký, nhất định phải nhuộm lại tóc cho mẹ, vàng chóe như này nhìn như nhà không cho ăn cơm."
"Màu vàng mỳ Ý năm nay đang hot nhất mà mẹ."
"Chỉ là phai màu thôi." Hứa Chi Nhan phản bác, "Là màu nữ thần tượng đó mẹ."
Đồ Mẫn lườm cô một cái, vừa kéo cô về phòng vừa lẩm bẩm: "Mẹ mặc kệ con thần tượng gì. Nhìn cái đội phù rể người ta mời kìa, ai cũng gọn gàng sạch sẽ. Nhìn lại đám bạn bè hư hỏng của con, mẹ không tả nổi."
"Mẹ nói vậy chẳng khác nào con không phải con gái mẹ." Hứa Chi Nhan mát mẻ nói, giọng đầy ghen tị, "Cận Thương Châu đúng là bản lĩnh, dỗ mẹ với ba con ngoan ngoãn răm rắp."
"Con đừng có nghĩ xấu cho Tiểu Chu người ta như vậy."
"Gọi thân mật đến thế sao, còn "Tiểu Chu" nữa cơ à?" Hứa Chi Nhan lặp lại với giọng không thể tin nổi. Dù cô với Cận Thương Châu đính hôn từ lâu, cũng chưa đến mức phải gọi nhau bằng biệt danh thân mật như thế.
Nếu không phải Đồ Mẫn nhắc đến, cô thậm chí còn chẳng biết tên ở nhà của anh là gì.
"Mẹ nói cho con biết, đã quyết định kết hôn thì phải sống cho tử tế." Đồ Mẫn không ngừng dặn dò, lặp đi lặp lại đến mức tai cô muốn chai sạn. "Mẹ với mẹ chồng con làm chung một cơ quan, ngày nào cũng chạm mặt, mẹ không muốn phải nghe bà ấy phàn nàn về con. Thế nên sau này về nhà họ Cận, con nhớ phải ngoan ngoãn một chút."
"Vâng, mẹ yêu quý," Hứa Chi Nhan nháy mắt, nặn ra một nụ cười giả tạo, "Như vậy đã đủ ngoan chưa?"
Đồ Mẫn bật cười, chọt nhẹ vào trán cô: "Không bao giờ nghiêm túc được."
"Mẹ nói cũng đúng cả thôi. Con đã quyết định kết hôn thì chắc chắn sẽ sống đàng hoàng. Còn nếu không sống được thì lúc ấy lại tính tiếp." Biết đâu, hôn nhân chỉ kéo dài được vài ngày.
"Con…" Đồ Mẫn suýt nữa nghẹt thở vì tức, vô thức nói lớn: "Vậy thì mẹ nói luôn, sau khi cưới, không được dẫn Tai Nhỏ đến nhà họ Cận sống cùng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!