Chương 19: Giữ chặt tay anh, dẫn dắt chơi đùa nơi ẩm ướt của cô.

Dỗ xong Tai Nhỏ, Hứa Chi Nhan mới quay đầu lại kiểm tra vết thương của Cận Thương Châu: "Anh bị thương ở đâu?"

"Cánh tay." Anh nắm lấy đầu ngón tay cô, chỉ chỉ vào cánh tay trái, đau đớn không giống như giả vờ, "Em sờ thử xem, gãy rồi."

Trông có vẻ nghiêm trọng, Hứa Chi Nhan không nghĩ ngợi gì đã lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu. Chỉ là muốn được an ủi một chút thôi, vậy mà suốt cả quãng đường đến bệnh viện, Cận Thương Châu không nói một lời.

Tới nơi, chụp phim, lệch khớp. Không có gì đáng lo, nhưng bác sĩ vẫn bán ép bán buộc làm một ca tiểu phẫu.

Xong xuôi, tay trái anh được bó bột cố định, không thể cử động. Anh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Hứa Chi Nhan đang ngồi bên cạnh, cúi đầu gọt táo, chẳng buồn hỏi lấy một câu "còn đau không".

"Đau." Anh bỗng dưng thốt lên điều trong lòng, như thể cô đang quan tâm anh lắm vậy.

Hứa Chi Nhan dừng tay, ngẩng đầu lên: "Tay đau à, anh có muốn em gọi bác sĩ không?"

"Nếu bác sĩ hữu dụng, thì sao anh còn thấy đau." Anh nói tỉnh bơ, ánh mắt nóng bỏng lấp lánh, "Em sờ thử xem, sẽ khỏi ngay."

"Em không phải bác sĩ." Hứa Chi Nhan vội vàng lắc đầu từ chối, "Em không biết chữa bệnh."

"Bệnh của anh chỉ có em mới chữa được." Ánh mắt anh càng lúc càng mãnh liệt, dán chặt lấy cô khiến cô không biết trốn đi đâu.

Cô mím môi, cố trừng lại anh để đáp trả.

Không ngờ anh lại mặt dày nói: "Anh cũng muốn cắn môi em."

"Này!" Cô sắp phát điên rồi, "Anh bị đụng đầu đến ngu luôn rồi hả?"

Không ngờ anh lại nói: "Vậy em gọi bác sĩ đi, xem trong đầu anh có gì." Còn chẳng phải đều là em.

Câu đó khiến Hứa Chi Nhan bật cười, cô mím môi cong lên: "Cận Thương Châu, đôi khi anh cũng thú vị thật đấy." Cô lơ đãng tiếp tục gọt nốt vỏ táo, "Em thay Tai Nhỏ xin lỗi anh, nó chỉ là người sống tình cảm, không cố ý chống đối anh đâu, cho nó chút thời gian, em nghĩ nó sẽ chấp nhận lòng tốt của anh."

"Vậy còn em thì sao?"

Không hiểu sao hôm nay anh cứ mãi đào sâu truy hỏi, muốn lấy lời thật lòng của cô để lấp đầy khoảng trống trong tim mình.

Nhưng Hứa Chi Nhan lại chẳng chiều theo ý anh, cầm quả táo đã gọt xong, thô lỗ đưa sát đến môi anh.

Cảm giác mát lạnh và ẩm ướt chạm vào đôi môi đang nóng hừng hực, anh không ăn, quay đầu né tránh: "Anh không thích táo, không ngọt."

"Ai nói thế, nhiều nước thế cơ mà." Cô không để tâm, thản nhiên cắn một miếng, "Ngọt—" Chữ vừa thoát ra, mắt cô lập tức trợn lớn.

Chỉ thấy Cận Thương Châu đưa tay bao lấy tay cô, đưa đến sát môi anh, nơi cô vừa cắn, anh cũng cắn một miếng, tiếng giòn vang lên, tai cô như nổ tung pháo hoa.

Lông mày anh khẽ cong, yết hầu khẽ chuyển động: "Ngọt thật, vị nho."

Son dưỡng của cô, vị nho. Nhưng Hứa Chi Nhan nghi hoặc: "Anh không phải dị ứng nho sao?"

"…" Anh dời mắt đi, giọng nhàn nhạt: "Dị ứng với nho, chứ có nói dị ứng với son đâu, mà đó là chuyện trước kia."

Ồ. Hứa Chi Nhan không nghĩ gì thêm, đưa quả táo cho anh: "Vậy anh còn ăn nữa không?"

Anh tiện tay cầm lấy, đưa sang bên kia đầu giường đặt lên tủ nhỏ, không ăn, cổ họng nuốt xuống đầy khô khốc: "Em có thể, đỡ anh đi vệ sinh không?"

Hứa Chi Nhan bị yêu cầu bất ngờ của anh làm giật mình.

Cô xoa hai đùi, lúng túng không yên: "Anh… anh có gấp lắm không? Hay để em ra gọi y tá giúp anh."

"Anh chỉ muốn đi vệ sinh." Cận Thương Châu cười bất đắc dĩ, "Em gọi y tá vào làm gì chứ."

"Em… em sợ một mình em không xoay xở nổi anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!