Tai Nhỏ có trí nhớ không tồi, cứ theo tuyến đường cao tốc lúc trước mà cắm đầu chạy thẳng. Không ít tài xế hạ kính xe chọc ghẹo nó, còn giơ điện thoại quay video.
Chạy đến mệt nhoài, nó bắt đầu lê bước, lè lưỡi thở phì phò, nóng đến nỗi không chịu nổi. Không khỏi lầm bầm: "Nhìn cái gì mà nhìn, cũng không biết cho miếng nước, mệt muốn chết luôn rồi nè."
Chạy một mạch tới khi xuống cao tốc.
Nó chậm lại, dựa vào lan can bên đường mà đi từng bước một.
"Ê, con chó kia." Một người đàn ông mặc áo sơ mi sặc sỡ, trên cổ đeo dây chuyền thời thượng, kính râm gác trên đầu, lái xe ngang qua trêu nó, "Chủ của mày đâu?"
Tai Nhỏ liếc mắt nhìn hắn, không đáp.
Gã đàn ông thấy thú vị, móc điện thoại ra quay phim: "Ê chó."
"Người à, thật không biết xấu hổ." Tai Nhỏ bất ngờ sủa vào mặt hắn.
Gã giật mình, đánh rơi điện thoại xuống đất đánh "cạch", vội vàng đạp phanh, "Mẹ nó chứ, ban ngày ban mặt mà nghe chó nói chuyện."
Hắn giật kính râm xuống, cau mày: "Không đúng, hình như mình từng thấy nó ở đâu rồi."
Gã tấp xe vào lề, mở cửa xuống nhặt điện thoại, lục tìm trong album, quả nhiên lôi ra được đoạn video quay trong một đám cưới trước đó không lâu. Con chó trong video giống y chang con đang đứng trước mặt. Gã chống tay vào hông, gọi một cú điện thoại.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, hắn cười sảng khoái: "A Du, giờ rảnh không?"
"Có chuyện gì thì nói." Giọng bên kia lạnh tanh.
Hắn nghe ra, tâm trạng bên đó không tốt.
Thế là hắn rướn cổ, đưa điện thoại sát miệng Tai Nhỏ: "Ê chó, chào ba dượng của mày đi."
"Gâu." Tai Nhỏ liếc xéo hắn.
Gã bật cười: "Nghe thấy không, con chó của anh đang ở bên tôi đấy."
"Ở đâu?" Giọng của người bên kia vang lên nhanh chóng.
"À, vụ lần trước tôi nhắc đấy…" Hắn chuyển chủ đề, nhân cơ hội đòi một cái hẹn, "Anh suy nghĩ sao rồi, đi hay không, nói một câu thôi."
"Đừng phí thời gian của tôi." Giọng người kia lạnh băng, tay nắm chặt vô lăng, khớp xương gồng cứng.
Lời từ chối dứt khoát. Nhưng ngay sau đó, trong điện thoại vang lên giọng nữ: "Anh ấy đồng ý rồi. Xin hỏi, anh có thể cho tôi biết chính xác vị trí của Tai Nhỏ được không?"
Người đàn ông sững lại một thoáng: "Là chị dâu à?"
Hứa Chi Nhan đáp "ừ", không quanh co, chỉ hỏi thẳng: "Anh có thể nói cho tôi biết không?"
"Được, tôi sẽ gửi vị trí cho Cận Thương Châu." Gã vui vẻ đồng ý, cứ như sợ người kia sẽ đổi ý, còn cố tình cười nửa miệng: "Nhớ chuyện đã hứa nhé, thứ Tư tuần sau, cô ấy phải tới. Cô có thể không đến, nhưng cô ấy thì bắt buộc."
Cô ấy? Cô nào?
Hứa Chi Nhan khẽ nhíu mày, bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Đối phương cúp máy, vị trí được gửi đến, Cận Thương Châu khẽ lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cô nhìn anh, lúng túng hỏi: "Sao vậy? Em lại gây rắc rối rồi à?"
"Rắc rối to."
Cận Thương Châu chậm rãi khởi động xe, không giấu được tiếng cười: "Hắn thích Jane, người em vừa gặp sáng nay, giám đốc nhóm C của phòng thiết kế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!