Chương 17: Tối nào hắn ta cũng bắt nạt A Hứa.

Bận rộn chọc vợ cười, chẳng phải cũng là một dạng bận rộn đó sao.

Chúc Tâm Trừng mỉm cười nhã nhặn, đề nghị: "Hay là ngài để lại tên và số điện thoại, tôi làm thủ tục đăng ký trước. Khi tổng giám đốc Cận xong việc, tôi sẽ liên lạc lại với ngài."

"Cảnh Gia Dương." Người đàn ông báo tên mình, ánh mắt lướt qua lớp kính trong suốt, ném ra một câu mỉa mai: "Tổng giám đốc của các cô là đồ sợ vợ à. Hôm qua bỏ mười lăm triệu để dỗ người ta vui, hôm nay lại như vua không lâm triều, công ty các cô còn là chỗ làm ăn nghiêm túc không vậy?"

"…" Lời này, Chúc Tâm Trừng thật sự không thể đáp.

Cô ấy biết rất nhiều chuyện xoay quanh Cận Thương Châu, nhưng với tư cách thư ký, cô ấy có trách nhiệm giữ bí mật đời tư của cấp trên, chỉ có thể bình thản nói: "Xin lỗi, tôi không tiện tiết lộ."

Cảnh Gia Dương cũng chẳng đủ kiên nhẫn để chờ thêm. Ấn tượng ban đầu của anh ta với Cận Thương Châu vốn đã chẳng tốt đẹp gì, lại không dám tùy tiện làm trái chỉ đạo của cấp trên.

Đợi thêm mười phút, anh ta lấy cớ có việc rồi rời khỏi trụ sở Cận thị. Trong lúc cúi đầu trả lời tin nhắn công việc, anh ta vừa đi về phía bãi đỗ xe tạm phía đối diện.

Chưa kịp tới chỗ đỗ, anh ta bị một thứ đen trắng nhào đến làm ngã lăn ra đất, bất ngờ bật ra một câu chửi: "Không có mắt hả?"

Thứ kia cứ cọ cọ lên mặt anh ta, hít lấy hít để.

Anh ta chống tay ngẩng đầu, đưa tay sờ thử, thấy như một con thú bông lông xù nhưng là đồ thật. Anh ta mở trừng mắt, lập tức bật cười: "Tai Nhỏ, sao lại là con."

"Dương Tử, Dương Tử, nhớ ba quá à!" Tai Nhỏ thè lưỡi l**m lấy l**m để, cái đuôi xoay tròn như cánh quạt. "Dương Tử, sao ba lâu vậy không đến thăm con với mẹ Hứa?"

Cảnh Gia Dương nằm bẹp trên mặt đất ôm lấy nó, vò vò nựng nựng, "Đồ mập, mới có một năm không gặp, nhìn con béo kìa, một con bằng hai mẹ con luôn. Mẹ con thì lại gầy nhom, sao không để bà ăn nhiều hơn chút chứ."

"Mẹ Hứa nhớ ba đến mức không ăn nổi cơm luôn đó." Tai Nhỏ nằm úp lên ngực anh ta, mồm nói dối không biết ngượng."Tối nào mẹ cũng khóc vì nhớ ba, chẳng ngủ được luôn đó nha."

"Ba đoán được rồi." Cảnh Gia Dương đắc ý ra mặt. Còn nói cái gì quên rồi, giả vờ cả.

"Dương Tử ơi…" Tai Nhỏ ngồi dậy, lắc lắc đầu. "Ba dẫn con đi chơi đi, dạo này mẹ Hứa bận việc, không có thời gian chơi với con."

"Được, lâu quá rồi không gặp, hôm nay nhất định phải dẫn con đi chơi đã đời." Ý tứ rõ ràng, hôm nay anh ta không để Hứa Chi Nhan yên. Anh ta muốn cô phải sốt ruột, chủ động quay lại tìm anh ta, xin anh để lại liên lạc.

Cảnh Gia Dương chưa từng tới Ngô Lâm bao giờ, nhưng trước kia từng nghe Hứa Chi Nhan nhắc đến vài địa điểm có thể đưa thú cưng đi dạo.

Anh ta ghé qua tiệm thú cưng, mua một sợi dây dắt màu đen. Lúc vòng vào cổ Tai Nhỏ, tay anh ta khựng lại.

Anh ta nhìn thấy, trên cổ Tai Nhỏ vẫn còn đeo chiếc vòng cổ Bluetooth đời đầu có thể phát âm thanh, lòng anh ta dấy lên một cảm xúc khó tả.

"Hứa Chi Nhan, em vẫn còn để nó đeo à."

Anh ta từng nghĩ, sau khi chia tay, cô sẽ không muốn nghe giọng anh ta nữa. Vậy mà không ngờ, Tai Nhỏ vẫn có thể nói chuyện bằng giọng của anh ta. Điều đó có nghĩa, mỗi ngày cô đều có thể nghe được tiếng anh ta.

Thế thì dựa vào đâu mà cô dám nói đã quên.

Anh ta khẽ bật cười mỉa.

"Dương Tử, sao ba còn cười nổi vậy?" Tai Nhỏ đưa cái chân trước mập mạp khều khều tay anh ta, mang theo chút tủi thân."Mẹ Hứa tìm cho con một người ba mới rồi."

"Hả?" Anh chau mày, "Hứa Chi Nhan không lừa ba à."

"Con cũng đâu có lừa ba đâu, cái ông đó xấu tính cực kỳ, là tên đại xấu xa. Tối nào cũng bắt nạt mẹ Hứa đó." Tuy có phần thêm mắm dặm muối, nhưng Tai Nhỏ vẫn hứ hứ kể lể. "Tối qua hắn ta còn ôm mẹ Hứa vào phòng ngủ của mình nữa."

"Họ… ngủ rồi?" Cảnh Gia Dương buột miệng hỏi. Hỏi một con chó chẳng hiểu gì về tình cảm nam nữ.

Anh ta không tin rằng Hứa Chi Nhan sau khi rời khỏi anh ta lại cho phép người đàn ông khác động vào mình. Cô ấy nhạt nhẽo như thế, tán tỉnh còn không biết, ai mà thích cho nổi.

Tai Nhỏ không hiểu, bèn đổi đề tài. "Dù hắn ta rất giàu, nhưng con chẳng thích chút nào. Dương Tử, sao ba lại lâu như vậy không đến tìm con với mẹ Hứa?」

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!