Chương 15: Bàn tay khẽ kéo cạp quần anh, lặng lẽ luồn vào trong.

Đêm ấy, Hứa Chi Nhan ngủ không yên giấc, trở mình đến mấy chục lần. Cận Thương Châu ôm lấy cô, gần như cả đêm không nghỉ ngơi, mãi đến nửa đêm mới chợp mắt được bốn tiếng.

Sáng hôm sau, rèm cửa chưa kéo, ánh nắng sớm rọi thẳng vào mắt, gay gắt đến chói lòng.

Hứa Chi Nhan xoay người, đè lên chiếc chăn bên cạnh, chân vắt ngang, tay chạm phải một khối cứng rắn. Cô nhíu mày, bóp bóp hai cái, khá nóng, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói trầm khàn: "Sờ đủ chưa?"

Lời còn chưa dứt, cô đã chôn mặt vào trong chăn, tóc tai bù xù, rụt tay lại trong im lặng, ai ngờ bị người bên cạnh chộp lấy cổ tay, kéo cả người vào lòng.

Cô không vùng vẫy được, tay kia giữ chặt lấy chăn, giọng nói vùi trong hơi thở: "Sao anh lại ngủ bên cạnh em?" Chẳng lẽ lúc tôi ngủ, lại lợi dụng tôi lần nữa?

Cận Thương Châu không vội giải thích, cũng chẳng có ý biện bạch.

Không nghe thấy tiếng đáp, Hứa Chi Nhan vén chăn, liếc nhìn vào trong. May thay, quần áo vẫn nguyên vẹn. Cô thở phào, thì nghe anh bật cười khe khẽ, hỏi: "Anh tệ như thế sao?"

Tất nhiên. Cô oán thầm. Trước khi kết hôn thì còn ra dáng quân tử, vừa lấy về thì như biến thành người khác. Ôm ấp, hôn hít, giờ đến ngủ chung giường, anh chẳng chịu thiệt chút nào.

Cô nhất thời cứng họng, môi mấp máy, nhưng lại bị động tác vuốt tóc dịu dàng của anh chặn ngang: "Dậy thôi, hôm qua chẳng phải em nói sẽ đi làm cùng anh sao."

"Anh nghiêm túc à?" Cô kéo chăn ra, vừa chạm vào ánh mắt thẳng tắp của anh, liền hoảng, nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ: "Em tưởng anh chỉ nói chơi, đâu ngờ lại thật…"

Chỉ trong chớp mắt, Cận Thương Châu đã nâng cằm cô lên, xoay mặt cô lại, cúi đầu áp môi xuống, nuốt trọn lời cô định nói.

Không hẳn là hôn, chỉ là môi áp môi, nhưng toàn thân cô đã mềm nhũn.

Hơi thở của anh mang theo mùi bạc hà đậm đà, khiến cô như mê lạc, tay buông khỏi mép chăn, vòng lên cổ anh, rời khỏi gối, chủ động nghiêng đầu hôn anh, dè dặt mà chân thành.

Cận Thương Châu ngẩn ra, rõ ràng không định tiếp tục, nhưng lại không khống chế được mình, thuận theo nụ hôn vụng về ấy. Ban đầu còn dịu dàng, về sau càng lúc càng dồn dập.

Tay cô không an phận, lần nào hôn cũng thích tìm chỗ để nắm, liền lần mò vào trong áo ngủ của anh.

Anh buông môi cô, cúi đầu hôn lên cổ, cắn nhẹ vành tai, giọng khàn đục kiềm chế: "Dám không, thử sờ thêm nữa xem."

Cô chẳng hiểu sao lại không muốn dừng, ngón tay lướt dọc bụng anh, rồi chầm chậm trượt xuống.

Ngay lúc tay cô kéo bung nút thắt quần, định thò vào trong thì chuông điện thoại réo vang, phá vỡ bầu không khí mập mờ. Cô bật dậy, úp mặt vào gối: "Điện thoại."

Đúng lúc quan trọng thì bị cắt ngang, ai mà thiếu ý tứ đến vậy?

Cận Thương Châu sắc mặt khó coi, ngồi gối trên giường, ánh mắt liếc sang điện thoại không ngừng rung bên táp đầu giường. Anh im lặng vài giây rồi vươn tay cầm lấy, bấm nhận, giọng lạnh băng: "Alo."

Giọng anh trầm thấp, trước nay gọi điện đều là người khác chào hỏi trước, lần này ngược lại, nhất định là có chuyện chẳng lành.

Bên kia đầu dây, người đàn ông run rẩy, nói líu ríu: "Tổng… tổng giám đốc Cận, tôi… tôi…"

"Có chuyện gì?" Anh rít ra từng chữ.

Đầu dây bên kia im bặt. Đúng hơn là đang suy nghĩ nên xin lỗi thế nào cho phải.

"Trần Phóng?" Ánh mắt anh trầm xuống, tay vuốt lên eo trái của Hứa Chi Nhan, chỉnh lại vết nhăn trên váy cô, "Cậu rảnh quá không có việc làm sao?"

"Xin lỗi tổng giám đốc Cận." Trần Phóng là trợ lý đặc biệt của anh, có lý do bất đắc dĩ mới phải gọi. "Tôi hứa sau này sẽ không gọi anh trước tám giờ, nhưng hôm nay là chuyện gấp. Các cổ đông đều hỏi tôi vì sao anh lại dừng dự án trị giá cả trăm triệu để giao nhân lực đi phát triển một ứng dụng mai mối không có lợi nhuận. Mấu chốt là… đối tượng không phải con người."

"Chỉ vậy thôi?" Anh rời khỏi giường, vừa đi vừa nói, "Bảo họ đợi buổi họp sáng nay, tôi sẽ trả lời. Còn nữa…"

Anh dừng lại, nắm tay nắm cửa, ngoảnh lại nhìn người phụ nữ trên giường: "Bảo Chúc Tâm Trừng chuẩn bị bữa trà sáng. Sữa chua vị nho trắng, dưới công ty có bán. Thêm một miếng bánh nhỏ, vị thế nào cô ấy biết."

"Đặt lên bàn tôi." Dứt lời, anh mở cửa.

Tai Nhỏ len qua khe chân anh chui vào, nhảy nhót tới mép giường, lè lưỡi thở phì phò: "Mẹ A Hứa, hôm nay con có thể đi làm với mẹ không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!