Chương 13: Tiếng thở khe khẽ trào ra nơi cổ họng.

"Anh điên à?" Hứa Chi Nhan bừng tỉnh, quay đầu nhìn anh. Người ta ra giá cao hơn năm trăm nghìn, mà năm trăm nghìn của anh lại ngang với giá người ta gấp bốn lần.

Vừa dứt lời, Cận Thương Châu thần sắc ung dung, tựa lưng vào ghế, nói khẽ: "Vợ tôi thích, bảy triệu có đáng gì. Có đúng không, vợ?"

Anh gọi cô là gì? "Thất?" Hứa Chi Nhan sững sờ, ánh mắt có chút ngơ ngẩn: "Anh gọi em là gì cơ?"

* Vợ và Thất đều đọc là qī

"Vợ." Anh nói thêm một chữ, ánh mắt sâu như biển, nhìn cô, chậm rãi thốt ra, "Em là vợ anh."

Chưa từng ai gọi cô là "vợ".

Năm đó, khi mới bập bẹ biết nói, chữ đầu tiên Hứa Chi Nhan thốt ra là "bảy", ba Hứa cười khà khà, cũng học theo cô gọi "Thất".

Lâu dần, "Thất Thất" trở thành tiểu danh thân thuộc của cô.

Nhưng nghĩ lại, cô là vợ Cận Thương Châu, cái tên ấy cũng không còn đặc biệt như trước.

Vậy mà trong khoảnh khắc anh nhìn cô, ánh mắt ấy ôn nhu như nước, vài giây ấy, tim cô đập loạn, đau nhói từng cơn như lưỡi dao xoáy sâu. Tựa như trong đôi mắt kia ẩn chứa một bí mật đã bị chôn vùi rất lâu, không thể gọi tên, mà cô lại là kẻ vô tình lạc bước vào đó, không nhìn rõ, cũng không thoát ra được.

Đang thất thần, bên tai bỗng vang lên một giọng nam trầm ấm khác, cất tiếng: "Bảy triệu rưỡi."

"Bảy… bảy triệu rưỡi? Trời ơi." Người dẫn chương trình lẩm bẩm, chẳng thèm giấu vẻ ngạc nhiên, "Một chiếc kẹp cà vạt mà cần đến bảy triệu mua, chứ loại bảy đồng bán ở vỉa hè tôi còn chẳng buồn mua."

Giây sau, anh ta nở nụ cười rạng rỡ: "Số 1 ra giá bảy triệu rưỡi, có ai ra giá cao hơn không?"

Dù danh xưng "bà Cận" vốn vô giá, nhưng mua một chiếc kẹp cà vạt nữ với giá bảy triệu, vẫn khiến cả khán phòng xôn xao. Khách mời xì xào bàn tán, cân nhắc có nên tiếp tục tăng giá hay không.

Chốc lát sau, chỉ có một người ra giá: "Mười triệu."

"Một… một mười triệu?!" Đống tiền mặt rực đỏ như thiêu đốt, khiến người dẫn chương trình nheo cả mắt. "Số 99 ra giá mười triệu để mua chiếc kẹp do phu nhân Bàn Bàn thiết kế. Xưa có một tiếng cười của mỹ nhân khiến thiên hạ loạn, nay có một món quà mười triệu khiến vợ vui lòng."

"Thành toàn cho người khác cũng là một loại lương thiện, số 1, số 12, hai vị còn muốn tiếp tục ra giá không?"

Người đàn ông số 1 cười ngả ngớn, khoát tay từ bỏ.

Người số 12 vẻ mặt thất thần, ngập ngừng một lúc, cuối cùng khẽ lắc đầu.

Tiếng búa gõ xuống, người dẫn chương trình nở nụ cười tươi rói: "Chúc mừng số 99 với giá mười triệu đã đấu giá thành công kẹp cà vạt hình chòm sao Ursa Minor. Thật ra anh Cận cũng là một trong những nhà tài trợ của viện phúc lợi, gần đây còn mới thành hôn, xin chúc hai người trăm năm hảo hợp."

Vừa dứt lời, người đàn ông hàng đầu tiên quay lại nhìn về phía Cận Thương Châu, mỉm cười, giơ bảng số 1 vẫy nhẹ. Người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ta cũng theo ánh nhìn đó nhìn qua, không ngờ lại chạm mắt với Hứa Chi Nhan.

Là một cô gái xinh xắn, tóc đen dài, suôn thẳng, không trang điểm, khuôn mặt mộc mạc, mặc một chiếc váy trắng thuần khiết. Cô ấy và Hứa Chi Nhan nhìn nhau vài giây, rồi nhanh chóng cúi đầu, quay đi.

Hứa Chi Nhan nghiêng đầu, hơi tò mò: "Anh quen cô ấy?"

"Bạn." Cận Thương Châu chỉ đáp một chữ.

"Bạn anh nhiều thật." Cô không để ý, trong không khí hơi vương mùi chua nhẹ, "Cô gái đó, cũng là bạn anh?"

Cận Thương Châu không đáp ngay, qua một lúc mới nhìn cô, chậm rãi hỏi: "Em đang ghen?"

Cô bật cười khẽ, giọng châm chọc: "Muốn ăn giấm thì cứ nói thẳng, về nhà em nấu mì cho ăn, thêm ba muỗng giấm chua, đủ không?"

* Nấu mì còn có nghĩa khác là bên dưới

Thái độ nghiêm túc của cô khi tức giận khiến Cận Thương Châu bật cười trầm thấp: "Được, chờ em."

Dù là nói đùa, qua một lát, anh vẫn giải thích: "Anh không có quan hệ gì với cô ấy, cô ấy là nhà thiết kế chiếc kẹp hình chòm sao Ursa Minor. Em vừa đấu giá trúng thiết kế của cô ấy, nên cô ấy mới quay đầu nhìn. Nhưng cô ấy nhát gan, không dám đối diện với người khác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!