"Đồ khốn." Hứa Chi Nhan tức giận từ dưới đất đứng bật dậy, cổ đỏ rực không còn nhìn nổi, "Anh nhân lúc tôi say rượu mà lén hôn, còn dùng điện thoại tôi quay video dơ bẩn như vậy."
"Oan uổng quá." Anh bật cười, "Là em hôn anh trước."
Đoạn video kia cắt đầu bỏ đuôi, mặc anh có giải thích ra sao thì Hứa Chi Nhan cũng không tin, cô lập tức định xóa đi.
Chưa kịp mở khóa điện thoại, Cận Thương Châu một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại giữ lấy cổ tay cô, khéo léo xoay người cô lại, khóa chặt vào lòng từ phía sau.
Hai tay cô bị anh kẹp chéo trước ngực, đừng nói là xóa video, chỉ cầm điện thoại thôi cũng khó khăn.
Chẳng mấy chốc, cô mềm chân cầu xin: "Anh thả em ra trước đi, em không xóa nữa, được chưa?"
"Chỉ biết dùng miệng nói dối thôi, đồ lừa nhỏ." Cận Thương Châu cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, "Cứ xóa đi, anh có bản sao."
"Anh đúng là b**n th**, còn làm gì em nữa hả?"
Cô sực nhớ, hôm đó tỉnh lại môi sưng tấy, chân cũng đau, chẳng lẽ… Cô bắt đầu hoảng: "b**n th**, đây là cưỡng ép, em sẽ bảo Tai Nhỏ cắn anh!"
"Cứ cắn đi, dù anh biến thành chó cũng không buông tha em." Vừa nói, anh vừa kề sát tai cô, giọng khàn đục như lửa thiêu: "Muốn biết hôm đó chúng ta đã làm gì không?"
"Em không muốn biết!" Cô nhắm chặt mắt, giơ gót giày cao lên đạp anh.
Chưa kịp giẫm xuống, anh đã nhanh tay luồn ra sau, ôm lấy bắp đùi cô, một tay nhấc bổng lên treo lơ lửng, giọng khàn khàn như chực bốc cháy: "Chết rồi, không muốn đi nữa."
Anh không muốn để cô bị người khác nhìn thấy, phụ nữ cũng không được.
Cô quá đẹp, vài sợi tóc rối lòa xòa trên gương mặt, lộ ra chút gì đó yếu đuối bất cần.
Cận Thương Châu nhìn chằm chằm vào tấm gương toàn thân phía trước, ánh mắt cháy rực, như muốn nuốt trọn từng tấc da thịt của cô, không hề thấy xấu hổ: "Vợ à, mở mắt, nhìn gương đi."
Không cần nhìn, Hứa Chi Nhan cũng hình dung ra được.
Anh đứng sau cô, lồng ngực rộng lớn dán vào vai cô, có vật gì đó đang cứng ngắc đến mức làm lưng cô đau nhức, cổ tay bị anh giữ chặt, chân phải cũng không thoát khỏi.
"Anh đừng như vậy." Cô dịu giọng lý lẽ, "Để người ta chờ lâu là bất lịch sự."
Cô tưởng anh sẽ hiểu, nào ngờ anh lại cúi đầu cười khẽ, trong giọng có chút chua xót: "Chỉ cần em muốn, để anh chờ bao lâu cũng được."
Vừa dứt lời, anh cúi xuống hôn, cắt ngang mọi lời phản đối còn kẹt nơi cổ họng cô, nụ hôn mãnh liệt.
Cô càng tránh, anh càng hôn sâu.
Hai người môi mấp máy, lem nhem màu son nước trà đỏ nhạt, ánh sáng nơi khóe miệng khiến cô như nghẹt thở, tay nắm chặt đấm vào ngực anh.
Anh buông ra, đổi góc, chưa cho cô kịp thở đã hôn tiếp.
Hôn đến lần thứ năm, khi sắp hết dưỡng khí, anh mới luyến tiếc rời khỏi môi cô, dùng ngón tay cái lau vệt son còn đọng lại: "Nhớ ra chưa?"
Cô vừa định lắc đầu, đã nghe anh trầm giọng: "Không nhớ thì tiếp tục."
Cô vội vàng gật đầu, chắc do thiếu dưỡng khí, nên lời nói ra cũng nhuốm đầy ẩn ý: "Em nhớ rồi, thật ra… anh không cần phải… phải nhấn mạnh kỹ thuật hôn của mình giỏi thế nào. Với em… dịu dàng một chút sẽ cảm động hơn."
"Thật sao?" Cận Thương Châu nâng tay lên, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chỉnh lại vệt son nhòe trên môi cô, giọng khẽ trách: "Vậy, anh dịu dàng hơn… được không?"
Cô lập tức lấy tay che miệng, dịu giọng từ chối: "Bộ đồ hôm nay em bỏ nhiều tiền trang điểm, nếu hôn nữa rồi trễ tiệc thì chẳng phải em bị lừa uổng phí rồi sao?"
"Bao nhiêu, anh trả."
"Không phải vấn đề tiền nong." Cô quay lại đối diện anh, "Hôm qua anh nói rồi mà, sau này sẽ giúp em trong công việc. Vậy xem như đây là cái giá đi, đủ để anh dẫn em tới buổi tiệc từ thiện tối nay chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!