Chương 11: Video có hay không?

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái, Hứa Chi Nhan giật mình muốn hét lên.

Cô có thói quen đứng đánh răng trước gương, vừa đánh vừa ngắm bản thân trong gương.

Trên người vẫn mặc chiếc váy ngủ hai dây từ tối qua chưa thay, tóc tai rối bời, cô liền giơ tay vuốt nhẹ mái tóc. Không ngờ, bên trái cổ lại lộ ra một dấu đỏ rực rõ ràng.

"Trời ơi." Cô thất thanh kêu lên.

Chỉ là bị Cận Thương Châu hôn một cái, vậy mà máu tụ lại, hằn thành dấu đỏ hình cánh hoa đào. Da cô trắng, cổ lại thanh mảnh, không cần soi kỹ cũng nhìn ra ngay.

Đánh răng rửa mặt xong, cô lấy một ít kem nền của Đồ Mẫn bôi lên chỗ đỏ, tán đều bốn phía, miễn cưỡng che được. Vẫn cảm thấy không yên tâm, cô liền xõa tóc ra, để tóc phủ kín nửa bên cổ, làm xong mới chịu ra khỏi nhà đi làm.

Buổi chiều không có việc gì gấp, Hứa Chi Nhan hẹn bạn thân ra tiệm làm tóc. Màu tóc đen trà nhuộm tạm thời trước lễ cưới đã phai nhạt không đều, nhìn rất khó coi.

Cô tự lái xe, chọn đỗ ở tầng hầm trung tâm thương mại.

Chiếc xe cô lái là món quà cưới chiếc Bentley màu bạc sang trọng do ba mẹ chồng tặng. Ban đầu Hứa Chi Nhan ngại không muốn dùng, nhưng sau khi rửa sạch rồi lái vài lần, cô mới hiểu cái gọi là đắt có cái giá của đắt, cảm giác lái quả thật thoải mái hơn hẳn chiếc Audi cũ của cô.

Hơn nữa, cô cũng không thể phủ nhận rằng… cảm giác được mọi người quay đầu nhìn thật ra cũng khá thú vị.

Sau khi đỗ xe, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Duy đang đứng đợi bên thang máy, mặc một chiếc váy dài màu nhạt.

Cô từng dành cho Tống Duy một vị trí phù dâu, tiếc là đối phương là một con nghiện công việc chính hiệu, bận tới mức chẳng thể thu xếp nổi để đến dự đám cưới.

Gần đây Tống Duy mới từ Bệnh viện Nhân dân thành phố Hoài Hải được điều về lại Ngô Lâm, nên cuối cùng hai người mới có dịp gặp mặt.

"Lâu lắm không gặp, Nhan Nhan." Tống Duy tiến tới ôm cô.

Cô cũng ôm lại: "Nếu không phải dì bắt cậu chuyển công tác về từ Hoài Hải, chắc đời này không biết còn có cơ hội gặp lại nữa không." Cô giả vờ nghẹn ngào, giọng nói mềm như tờ giấy bị vò nhàu.

Tống Duy khẽ cười, cảm xúc vẫn bình lặng như thường lệ: "Ừ, không được tham dự đám cưới của bạn thân nhất đời, tớ thấy vô cùng hối hận. Sau đó đã nghiêm túc tự kiểm điểm, đặc biệt là khi biết chú rể chính là đàn anh hồi cấp ba của bọn mình, tớ chỉ mong thời gian quay lại tháng Tư, nhất định sẽ trở về dự lễ cưới của hai cậu."

Chuyện này Tống Duy chưa từng kể qua. Hứa Chi Nhan hơi cau mày: "Lạ thật, hồi học có người như Cận Thương Châu, tớ không thể không có chút ấn tượng nào mới đúng."

"Người ta thì lại ấn tượng sâu sắc với cậu đấy." Tống Duy làm bộ làm tịch nói.

"Làm gì có chứ?" Hứa Chi Nhan ấn nút thang máy, "Từ lúc quen nhau đến giờ, anh ấy chưa từng nhắc đến chuyện hồi cấp ba, bạn học mời cưới cũng chẳng có ai là mình biết."

Tống Duy cười cười, thong thả đáp: "Tớ đã từng kể với cậu rồi mà, chỉ là hôm đó tâm trạng cậu không tốt."

Lúc đó là đợt phân ban, nguyện vọng của Hứa Chi Nhan bị Đồ Mẫn lén sửa, khiến cô không thể học ban Tự nhiên cùng Tống Duy. Cộng thêm hôm ấy, idol cô theo đuổi suốt mấy năm dính phốt, lòng đầy thất vọng, ai nói gì cô cũng chẳng buồn để tâm.

"Còn nhớ hôm đó tớ đưa cho cậu một chai sữa chua nho trắng ít đường không?"

"Hình như có chút ấn tượng." Hứa Chi Nhan gật gù.

"Là anh ấy đưa cho tớ." Tống Duy ngừng một nhịp, rồi bình thản nói, "Bảo là tặng cho cậu."

Hôm đó là thứ Sáu.

Vừa tan học, trong lớp chỉ còn lại mình Hứa Chi Nhan.

Tống Duy đến lớp 11-2 tìm cô cùng về, lại thấy cô gục đầu xuống bàn, vai khẽ run. Qua cửa sổ không nghe rõ tiếng động bên trong, nhưng nhìn cũng đoán ra được Hứa Chi Nhan đang khóc.

Cô vốn không thích bị người khác làm phiền khi khóc, dù là bạn thân cũng vậy. Vì chỉ cần có ai dỗ, cô lại càng khóc dữ hơn, đến mức không ai dỗ nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!