Chương 9: Dại Dột

Lúc này một y tá vô tình đi ngang qua, thấy hắn đứng trước cửa phòng vội lên tiếng.

"Anh muốn vào thăm bệnh nhân sao?"

"À không.... tôi chỉ... chỉ là vào nhầm phòng."

Jeon Jungkook nghe thấy tiếng ồn bên ngoài cũng ngưng hẳn, giọng nói trầm ấm quen thuộc nhanh chóng lọt vào tai làm em vui mừng chạy ra xem thử.

"Chú Kim, chú đến thăm tôi sao?"

"Tôi đi thăm đối tác nhưng mà lộn phòng, ai ngờ là phòng nhóc đâu."

1

"Đồ mạnh miệng."

Em hí hửng kéo hắn vào trong trước sự khó hiểu của Shin Minho, người này là ai, sao trông em có vẻ thân thiết như vậy, ngoài đám bạn ra trước giờ em chưa từng chủ động nắm tay ai như vậy.

Kim Taehyung được em đặt ngồi trên ghế, hắn nhếch mày, phóng tầm mắt về phía người đối diện, tuy không biết người kia là ai nhưng giờ phút này người được em nắm tay chính là hắn.

"Vậy anh đi trước đây."

"Tạm biệt anh."

Đợi đến khi anh ra khỏi phòng, Kim Taehyung liền hất tay em ra, Jungkook vô cùng hụt hẫng nhưng vẫn không để lộ ra chút biểu cảm gì.

"Sao chú biết tôi ở đây?"

1

"Minji nói."

"Minji? Sao anh biết cậu ấy?"

"Con bé là em gái tôi."

Em gái sao? Nghĩ lại thì hai người bọn họ cũng có nhiều điểm giống nhau, hoá ra là anh em, sao lại không nhận ra sớm hơn chứ. Vậy cái người đi với ông chú hôm ở nhà hàng chính là Kim Minji, thảo nào em lại thấy quen như vậy.

Hắn nhìn một lượt từ trên xuống dưới, từ cái đầu quấn băng trắng đến mấy vết thương trên tay, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác tức giận, nếu biết lí do vì sao có mấy vết thương này chắc hắn còn giận hơn.

"Làm gì mà ra nông nỗi này?"

"Tôi... tôi đua xe."

"Cũng may là bị thương nhẹ chứ lỡ như bị nặng hơn thì sao, cậu có nghĩ đến hậu quả không, cậu mà có chuyện gì thì ba mẹ cậu sống thế nào?"

5

Đột nhiên bị mắng một trận làm em uất ức không thôi, bỏ tay mình ra khỏi tay người kia, quay lưng lại với hắn, môi chu ra tỏ vẻ giận dỗi.

Qua biết bao lâu cả hai vẫn không ai nói câu nào, em sắp không chịu nổi nhưng nhất quyết không quay đầu lại, lúc nãy còn làm vẻ giận dỗi, giờ mà quay lại thì còn mặt mũi nào nữa chứ.

May sao Kim Taehyung lên tiếng, hắn là lần đầu bị người khác giận dỗi, trước giờ tất cả mọi người hắn tiếp xúc qua đều là người trưởng thành, chín chắn chứ đâu có ai như nhóc con này. Cái điệu bộ chờ đợi người khác dỗ này y hệt Minji.

"Quay mặt lại xem nào."

"Chú mắng tôi mà."

"Tôi mắng sai sao? Nếu cậu còn không lo học hành mà cứ lo chơi mãi như vậy sau này chắc chắn sẽ hối hận. Nghỉ ngơi đi, tôi về trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!