Chương 42: Bắt đầu chìm đắm

Giản Minh Chu dừng một chút, hỏi, "… Sao thế?"

Không phải vừa rồi vẫn còn ấm áp lắm à.

Dưới ánh đèn đường lặng lẽ mờ ảo, Tạ Cảnh im lặng hai giây, sau đó khẽ chớp mắt nói, "Không có gì."

Cậu trả lời rồi bước tới.

Sáng tối đan xen, rơi vào ánh mắt đã bình tĩnh lại của cậu, thư thể gió lốc thoáng hiện vừa rồi chỉ là ảo giác.

"Về thôi."

Giản Minh Chu thu hồi ánh mắt, "Ò… Được."

Về đến nhà, đã gần 9 giờ.

Trong phòng vẫn là dáng vẻ lúc bọn họ rời đi, hai hộp thuốc bổ đặt trên bàn ăn.

Giản Minh Chu bước qua thu dọn, "Tiểu Cảnh, tôi cất vào tủ bát cho cậu nhé."

"Sau đó mở lại cấm địa, sắp xếp sách truyện của chúng ta."

Tạ Cảnh đứng bên cạnh cởi áo khoác, "Được."

Đèn phòng sách lách tách bật lên ——

Ban ngày thu dọn vội vàng, lúc này tất cả truyện tranh đều chất đống đây đó trên giá sách và sàn nhà.

Giản Minh Chu nhìn qua.

Truyện tranh của bọn họ cơ bản đều để xen lẫn với nhau.

Anh dứt khoát xếp những cuốn đã đọc lên giá sách, còn những cuốn chưa đọc thì dọn vào cạnh tủ TV trong phòng khách, tiện lấy hơn.

Anh xắn tay áo, dọn từng cuốn một.

Tạ Cảnh ở bên cạnh cạnh, duỗi tay dài sắp xếp sách truyện trên kệ. Giản Minh Chu đang nhìn mấy quyển truyện mới không biết mua lúc nào trong ngực mình, bỗng nhiên nghe người bên cạnh thờ ơ hỏi,

"Chú nhỏ, chú thật sự muốn trở thành chú ruột của cháu à?"

Động tác của anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn.

Đường nét khuôn mặt Tạ Cảnh sâu thẳm, vẻ mặt hờ hững, giống như đang nói chuyện phiếm.

… Sao vẫn còn băn khoăn về chủ đề này vậy?

Giản Minh Chu ngẫm nghĩ, không khỏi buồn cười, "Đây cũng không phải chuyện chủ quan như vậy."

Tạ Cảnh "Ồ" một tiếng, ánh mắt liếc tới, khoé miệng hơi nhếch lên,

"Vậy về mặt chủ quan của chú thì sao? Muốn không."

Ánh mắt chiếu tới sâu thẳm mà lặng lẽ, giọng nói rất nhẹ.

Giản Minh Chu nhất thời mất tiếng.

Trong sự rung động không thể giải thích được, lại mang theo cảm giác nguy cơ. Anh cúi đầu kéo đề tài lại:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!