Sóng âm gần như xuyên thủng cánh cửa sau lưng.
Đôi tai Giản Minh Chu được bịt lại, giống như một hòn đảo nhỏ yên tĩnh đột nhiên bị sóng lớn đánh vào ——
Anh ngơ ngác mở to mắt: Giờ bịt tai Tạ Cảnh còn kịp nữa không?
… Không đúng, bịt tai nhau hình như càng kỳ quái hơn!
Đầu ngón tay cuộn lại, Giản Minh Chu nín thở.
Ánh sáng từ đằng sau chiếu tới, rơi vào một góc của bọn họ. Anh ngước mắt lên, thì thấy ánh sáng và bóng tối rõ ràng trên khuôn mặt cúi xuống của Tạ Cảnh, ánh mắt dừng trên mặt anh không hề chớp.
Cách một cánh cửa, ánh sáng mập mờ tối tăm.
Lông mi anh run lên, nhịp tim đột nhiên vang vọng trong đôi tai bịt kín của anh.
Cảnh tượng như vậy, quả thật như là……
Ánh mắt lặng lẽ giao nhau, hầu kết Tạ Cảnh hình như cũng chuyển động.
Nơi áp sát giữa vành tai và lòng bàn tay trở nên nóng bừng. Suy nghĩ của Giản Minh Chu còn đang hoảng hốt, nhịp tim tăng nhanh. Đúng lúc này, tiếng gầm sau lưng bỗng nhiên dừng lại.
Sau đó mơ hồ truyền đến giọng nói:
"Phó biên còn ở đó không……"
"Sẽ không bỏ trốn suốt đêm chứ, nhanh đi xem thử đi, gọi người trở về……"
Ngay sau đó có tiếng bước chân tiến tới gần cửa.
Giản Minh Chu hoàn hồn, trong lòng nhảy dựng! Ngay sau đó, bàn tay đang bịt tai anh cũng buông lỏng. Âm thanh và bầu không khí xung quanh cùng ập đến, có cảm giác như vừa trở về hiện thực.
Anh thoát khỏi dòng suy nghĩ, ngẩng đầu nói với Tạ Cảnh, "Bọn họ……"
Tạ Cảnh tri kỷ nói, "Cháu biết, thần… Bệnh nghề nghiệp."
Giản Minh Chu kìm nén hơi nóng, "Ừm."
Vừa mới dứt lời, cửa sau lưng lạch cạch mở ra!
Ánh sáng chiếu tới hai người bọn họ.
Giản Minh Chu quay đầu thấy Thiến Thiến mặt mày hồng hào đứng ở cửa, sau lưng còn có một đám người đang ló đầu ra nhìn.
Thiến Thiến cả kinh, "Ò…! Phó biên, hai người không đi à?"
Giản Minh Chu bình tĩnh, "Đi xa thì không phải sẽ bị gọi về à, đóng cửa lại vì sợ tiếng ồn thôi."
Anh quay đầu, "Chúng ta vào thôi, Tiểu Cảnh."
Tạ Cảnh ừ một tiếng, tự nhiên đuổi kịp.
Thiến Thiến mở cửa nhìn bọn họ đi qua, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, rồi lặng lẽ đóng cửa lại.
Vào nhà, đám người dường như đã khôi phục bình thường.
Nhưng vẫn không nhịn được lén lút buôn chuyện.
Tiểu Ngư nhè nhẹ từng đợt từng đợt thám thính tình báo, "Khụ, Phó biên. Áo ngủ… Là hẹn nhau à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!