Chương 2: Chạm vào điểm đáng yêu

Ngoài cửa, nhân viên chuyển phát nhanh đưa thùng giấy cho Tạ Cảnh.

"Là anh Giản Minh Chu đúng không? Phiền anh ký nhận."

Tạ Cảnh cụp mắt nhìn thùng giấy trong tay: Hộp không lớn, nhưng nặng trĩu. Không phải đồ của cậu.

"Tôi……" Vừa mở miệng, một bàn tay thon dài cân xứng đột nhiên từ phía sau vươn ra, túm lấy cổ tay cậu.

"Chờ một chút, là của tôi!"

Tạ Cảnh quay đầu, đối diện với gương mặt đang ngước lên của Giản Minh Chu.

Mái tóc mềm mại có chút lộn xộn, hơi thở vẫn còn hổn hển, bàn tay đặt trên cổ tay cậu còn trắng hơn cậu một chút. Bởi vì dùng sức nên mu bàn tay nổi lên gân xanh mờ mờ.

Trái tim Giản Minh Chu lúc này vẫn còn đập thình thịch.

Nhưng anh vẫn phải cố gắng duy trì dáng vẻ tự nhiên, như thể chỉ tuỳ ý mặc lại quần áo, bước đi thong thả như dạo trong sân vắng tới đây để lấy chuyển phát nhanh.

Người trước mặt dường như trầm ngâm một lát, "Chú nhỏ."

Giản Minh Chu liếc nhìn thông tin trên thùng giấy: [ Sách ]

…… Vẫn may, không có từ nào không nên xuất hiện.

Anh thở phào nhẹ nhóm, "Ừm, để tôi ký nhận."

Anh nhận lấy cây bút từ tay nhân viên chuyển phát vẫn còn ở bên ngoài để ký tên lên trên, sau đó quay đầu nhận lấy thùng giấy Tạ Cảnh đang ôm,

"Đưa tôi là được."

Tạ Cảnh ngoan ngoãn đưa qua, giọng nói không nhanh không chậm khá là khéo hiểu lòng người, "Chú nhỏ, thật ra chú không cần phải vội như vậy đâu. Cháu cũng sẽ không tùy tiện mở bưu phẩm chuyển phát nhanh của chú."

Giản Minh Chu, "……"

Giản Minh Chu, "… Vì là sách của bạn tôi gửi tạm ở đây, tôi sợ cậu mở nhầm nên —— Oái!"

Hai tay đột nhiên nặng trĩu.

Anh gần như nghiêng người về phía trước, ngay sau đó, một đôi tay bao bọc mu bàn tay anh. Nhiệt độ cơ thể hơi cao vững vàng đỡ được anh, tiếp đó hộp sách được nhấc lên.

"Vẫn nên để cháu đi." Tạ Cảnh cong môi, nhận lấy thùng giấy, xoay người đi vào nhà,

"Không cần khách sáo, đây là điều trâu ngựa nên làm."

Giản Minh Chu, "…………"

Anh trở tay đóng cửa lại, rầm! Nhốt vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ của nhân viên chuyển phát ở trong khe cửa.

Bên trong nhà, Tạ Cảnh bê thùng giấy đi đằng trước.

Tấm lưng rộng lớn căng chặt lộ ra dưới lớp áo phông, phía trên cổ áo lộ một phần gáy anh tuấn.

Giản Minh Chu nhìn cậu.

—— Vẻ ngoài nổi bật, dáng người lại đẹp. Gia cảnh khá giả mà không kiêu căng, còn biết nói đùa.

Anh thuận miệng hỏi, "Tiểu Cảnh, có bạn gái không?"

"Hả? Không có."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!