Xe taxi hơi xóc nảy khi đi qua đoạn đường có vạch kẻ.
Giản Minh Chu đột nhiên trợn mắt, lập tức tỉnh táo lại!
…… Anh đang nói cái gì vậy!?
Trong xe tối tăm không nhìn rõ vẻ mặt người bên cạnh, mọi thứ đều yên tĩnh. Giản Minh Chu cảm thấy toát cả mồ hôi: Sao Tạ Cảnh lại không nói gì, cậu ấy nhận ra rồi à?
Không sao, chỉ cần bản thân không đề cập tới, cứ để nó tự nhiên trôi vào quên lãng……
Đang định mở miệng, ghế trước chợt truyền tới tiếng ho nhẹ.
"Khụ." Tài xế giả bộ lơ đãng phát ra tiếng tương tự như âm thanh điều hướng, "Chuẩn bị đi vào đoạn đường sáng."
Giản Minh Chu, "………"
Toàn bộ hàng ghế sau, "………"
Bọn họ không hề định miệng đối miệng! Câu nhắc nhở này thật sự không cần thiết!
Bây giờ cuối cùng anh cũng có thể hiểu được cảm xúc của Hà Lộ Thần.
Trong sự im lặng khiến người ta không thở nổi, bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhẹ như không nén được.
Xe đúng lúc đi vào đoạn đường sáng, ánh đèn bất ngờ chiếu vào trong xe. Giản Minh Chu quay sang, thì thấy gương mặt anh tuấn mang ý cười của Tạ Cảnh được ánh đèn chiếu sáng.
"Đang thắc mắc tại sao cháu không nói gì đúng không chú nhỏ?"
"……" Giản Minh Chu.
Trong lòng anh chấn động: Lại cố ý! Đang đùa anh à!
Tạ Cảnh vẫn cong môi, ung dung nhìn anh. Nội tâm anh bình tĩnh lại, quay đầu nhẹ nhàng nói, "Đúng vậy, dù sao đây cũng là lần trò chuyện cuối cùng của chúng ta."
Tạ Cảnh, "……"
Mãi cho đến khi xuống xe, Giản Minh Chu vẫn giữ nụ cười như tắm trong gió xuân, thậm chí còn đánh giá năm sao cho tài xế lái xe, "Anh là một người rất tốt."
Tài xế dự thính toàn bộ hành trình, hết sức lo sợ, "… Cũng không tốt như anh nói."
Giản Minh Chu lắc đầu, "Không thể tốt hơn được nữa."
Xe taxi rời đi, Tạ Cảnh đi phía sau anh, nghiêng đầu hỏi, "Chú nhỏ, vừa rồi cháu đùa hơi quá, chú giận à?"
Anh rất bình thản, "Sao có thể chứ."
"Nhưng chú cười như…" Tạ Cảnh đánh giá vẻ mặt anh, tìm từ, "Gió xuân tháng hai như cây kéo."
"……"
Giản Minh Chu lại bị từ ngữ tinh tế kỳ diệu của cậu làm kinh diễm.
Anh vừa định nói thêm gì đó thì một bàn tay to lớn đã che trên đầu anh. Lúc này trời vẫn còn mưa bay bay, Tạ Cảnh từ trên cao nhìn xuống,
"Không bằng về trước rồi nói?"
Giản Minh Chu nuốt lời định nói xuống, vỗ vỗ cậu ý bảo không cần che, "Đi thôi."
Vài bước trở lại chung cư, mở cửa nhà ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!