Thằng Phước méc cô thật. Đúng ra thì nó báo với thằng Nhuận và thằng Nhuận báo lại với cô Nga.
Nhỏ Dạ Lan dọa tôi:
- Lần này thì chết nhé!
Tôi thanh minh:
- Chết gì ! Hôm đó tụi tao học bài xong rồi mới đi chớ bộ!
Nhuận lừ mắt:
- Xong gì mà xong! Thằng Phước bảo mới ba giờ rưởi, tụi mày đã tót ra sân bóng rồi.
Hết đường chối cãi, tôi im re, trong bụng giận mình kinh khủng.
Tôi và An đang có nguy cơ bị lôi ra kiểm điểm lần nữa thì xảy ra một chuyện.
Có một buổi tối, má tôi đi làm về trể. Trong nhà hết thức ăn, má tôi sai tôi chạy đến quán dì Thẩm mua hột vịt. Muốn đến quán dì Thẩm phải đi ngang qua lò thịt. Mới nghĩ đến chuyện đó, tôi đã thấy lạnh cả sống lưng.
Sợ thì sợ nhưng tôi không dám nói ra miệng.
Bởi ba má tôi chúa ghét chuyện ma quỷ. Tôi chỉ có cách từ chối khéo:
- Má kêu nhỏ Ái đi mua đi!
Má tôi nạt:
- Mày lớn mày phải đi chứ sao lại sai em!
Tôi chống chế:
- Con còn phải học bài.
Má tôi phẩy tay:
- Thôi đi, đừng có làm biếng! Lát nữa học! Chạy đi mua hột vịt có năm phút chứ lâu la gì!
Nhỏ Ái rất thông minh. Nó hiểu ngay tâm trạng của tôi, bèn lên tiếng:
- Thôi, anh với em cùng đi!
Tôi nhìn nó bằng ánh mắt biết ơn:
- Ừ, để anh đi lấy xe đạp chở em đi!
Bình thường, tôi thường mày mày, tao tao với nó, tự nhiên lúc này tôi anh anh, em em ngọt xớt.
Lúc đó khoảng tám giờ tối, trời ló trăng non. Ánh trăng lờ mờ rọi dọc con đường ngang qua lò thịt càng làm khung cảnh tăng thêm vẻ rùng rợn.
Tôi nhắm mắt nhắm mũi dấn bàn đạp, không dám liếc nganh liếc dọc. Nhỏ Ái ngồi phía sau ôm cứng lấy tôi. Nó cũng chúa nhát.
Hai anh em cứ thế lùi lũi phóng xe.
Phải đến khi ánh điện nhà dì Thẩm nhấp nháy trước mắt, tôi mới dám thở mạnh.
Lượt đi không thấy gì ghê gớm, lượt về tôi đã thấy bớt sợ. Lúc chạy ngang lò thịt, tự nhiên tôi không cưỡng nổi ý muốn liếc thử nó một cái, xem có thấy gì không.
Thế là tôi hé mắt trông ngang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!