Chương 3: (Vô Đề)

Đúng là thằng An nghe tôi thật. Hôm sau gặp nó, tôi hào hứng định mở miệng thuyết nó một tràn về trẻ con với người lớn, công việc với tiền bạc thì nó đã chặn ngang:

- Thôi, bây giờ không nói chuyện gì khác !

Bàn vô chuyện học đi !

Lời tuyên bố hùng hồn của nó làm tôi ngẩn người ra . Phải một phút sau tôi mới hoàn hồn lại được:

- Mày nói thiệt đó chứ ?

- Thiệt mà !

Tôi vẫn chưa tin:

- Thiệt thiệt hay thiệt giả ?

- Thiệt thiệt.

Tôi giả bộ nhăn nhó:

- Từ từ đã ! Để tao còn phải chuẩn bị ! Học rụp một cái đâu có được !

Nó tỏ vẻ bực dọc:

- Dẹp cái trò chọc quê đi ! Tao nói đàng hoàng đó ! Chiều mai, thứ năm, tụi mình bắt đầu học.

- Ủa, hôm qua mình bàn tới thứ bảy mới bắt đầu kia mà ?

- Không thứ bảy gì hết ! Tao nói thứ năm là thứ năm !

- Nè,

- Tôi kéo áo An

- tao hỏi thiệt, sao tự dưng hôm nay mày ngon quá vậy ?

An im lặng một hồi rồi thở ra:

- Chiều hôm qua anh Vĩnh tao về phép.

Tôi không hiểu:

- Thì đâu có sao ?

- Nẹt lửa chớ không sao !

- Ảnh đốt nhà hả ?

- Đốt, có mày đốt đó ! Hồi hôm khi kiểm tra tập của tao, ảnh xạc tao một trận nên thân.

Té ra là vậy .

- Chứ má mày và anh Dự không bao giờ xạc mày à ?

- Hai người đó chẳng bao giờ rớ đến tập vở của tao . Thà vậy mà khỏe . Chớ như anh Vĩnh thì thiệt ngán. Lật một trang ảnh lại hỏi: tại sao lại có con 2 này ? Lật một trang ảnh lại hỏi: con 2 này ở đâu ra ? Cứ vậy suốt cả buổi tối . Tao ngồi tháo mồ hôi hột.

May là cuối cùng má tao giải vây cho tao .

- Giải vây cách sao ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!