Chương 12: (Vô Đề)

Sau câu chuyện tày trời đó, tôi bị ba má tôi nạo một trận nên thân.

Ba tôi nói:

- Lần sau muốn làm gì con phải xin phép đàng hoàng! Không có đi đứng lung tung như vậy nữa!

Má tôi chép miệng:

- Con thật là dại dột! Nếu thấy trong lò thịt có gì khả nghi con phải báo cho người lớn chứ ai đời lại xông vào trong đó đêm hôm như vậy.

Tôi chỉ biết ngồi cúi đầu im lặng.

Cũng may là tôi giấu biến cục u trên đầu. Nếu má tôi biết chẳng hiểu sự thể còn xoay ra đến đâu nữa.

Chỉ có nhỏ Ái là chẳng lên án tôi.

Nó chỉ trách:

- Vậy mà bữa đó anh giấu em!

- Tao sợ mày méc má.

Nó ngẫm nghĩ một hồi rồi thừa nhận:

- Ừ, nếu lúc đó em biết, em đã méc má rồi.

Tôi cao giọng:

- Thấy chưa! Tao không nói cho mày biết là đúng.

Nhưng nhỏ Ái phớt lờ chuyện đó, nó tò mò hỏi:

- Bộ anh hết sợ ma rồi hả?

Tôi ưỡn ngực:

- Tao sợ ma hồi nào!

Nó cười hí hí:

- Anh nói dóc!

Tôi quay mặt đi:

- Mày không tin thì thôi! Tao không nói chuyện với mày nữa!

Nó níu tay tôi:

- Thì bây giờ em tin. Anh kể chuyện cho em nghe đi!

Tôi làm mặt lạnh:

- Chuyện gì đâu mà kể!

- Chuyện anh với anh An vô lò thịt đó.

Tôi nhún vai:

- Thì cũng giống như hằng ngày đi vô lớp học vậy thôi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!