7
Được, được.
Ba anh cười lạnh.
"Vậy theo lời mày nói, trước đây mọi chuyện đều là lỗi của ba mẹ mày, vì ba mẹ mày quá rảnh rỗi. Vậy còn bây giờ? Mày muốn ly hôn, chuyện tày đình như vậy, mày cũng tự mình quyết định. Mày lấy làm hãnh diện lắm à?"
"Con còn trẻ, tại sao không thể làm những gì mình muốn?"
"Cái mày muốn làm là ngoại tình, là đi ngược luân thường đạo lý đấy hả? Vậy thì thà tao đừng sinh ra mày còn hơn!"
"Nhưng giờ nói những điều này thì có ích gì? Con chỉ đang đưa ra một yêu cầu hợp lý. Pháp luật nào quy định kết hôn rồi thì không được ly hôn? Con từ bỏ mọi thứ, có được không?"
Tống Luật Thanh quay đầu, quỳ xuống trước mặt tôi.
"Thư Ý, anh từ bỏ tất cả, được không?"
"Tất cả những gì thuộc về anh trong căn nhà này, anh đều để lại cho em và con gái. Anh cho mẹ con em hết, có được không?"
Tôi nhìn Tống Luật Thanh, lòng đã nguội lạnh, không còn đau đớn, hoang mang như những ngày đầu mới biết chuyện.
"Tôi chỉ hỏi anh một câu thôi. Trước khi chúng ta kết hôn ba năm trước, anh đã quen cô ta chưa?"
Quen rồi.
"Khi đó đã có tình ý với cô ta chưa?"
"Chỉ cảm thấy cô ấy rất đặc biệt."
"Anh thấy cô ta đặc biệt thì cứ việc theo đuổi người ta đi. Sao còn đến dây dưa với tôi làm gì? Trong lòng đã vương vấn người khác, tại sao còn đồng ý cưới tôi?"
"Lúc chúng ta gặp mặt lần đầu sao anh không nói? Lúc đính hôn sao anh không nói? Khi hai gia đình bàn chuyện cưới xin, tại sao anh lại gật đầu? Tự do của anh là tự do, còn tự do của người khác chỉ là trò đùa thôi sao?"
"Thư Ý, em cũng đâu yêu anh tha thiết gì, sao lại phản ứng dữ dội thế? Cuộc hôn nhân của chúng ta chẳng phải chỉ là sự sắp đặt của hai gia đình thôi sao? Một chuyện có thể giải quyết trong êm đẹp, cớ gì em cứ phải hỏi nhiều như vậy? Chẳng lẽ vì anh ngoại tình khiến em thấy mất mặt?"
Tống Luật Thanh.
Tôi gọi tên anh ta.
"Anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi không yêu anh? Nếu tôi không yêu anh, tại sao tôi lại đồng ý ở bên anh?"
8
Tống Luật Thanh thở dài.
"Nhưng em cũng phải hỏi xem, anh có cần thứ tình yêu đó hay không chứ?"
"Tình cảm con người vốn đổi thay. Anh muốn ở bên người anh thật lòng yêu thương. Em cũng có thể đi tìm tình yêu đích thực của mình, không ai cản em cả, đúng không?"
"Anh thật sự không hiểu nổi. Em từ nhỏ đến lớn chẳng thiếu thốn thứ gì. Thư Ý, em không thiếu tiền, không thiếu tình thương, tại sao lại cứ phải đặt nặng chuyện tình yêu và hôn nhân đến thế? Thẳng thắn với nhau một chút không được sao?"
Đúng lúc đó, Tranh Tranh bỗng bật khóc nức nở.
"Vậy là, đến cả con gái ruột của mình anh cũng không cần nữa sao?" Mẹ chồng tôi hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!