3
Tống Luật Thanh dịu giọng, cố gắng ôn tồn giảng giải với tôi.
"Gia đình đôi bên môn đăng hộ đối, em đâu đến nỗi thiếu thốn? Sống sao cho thoải mái mới là quan trọng nhất chứ."
Tống Luật Thanh, nếu không ngoại tình, vốn dĩ cũng từng là một người yêu không tệ.
Anh ta xuất thân danh giá, từ nhỏ học trường nổi tiếng, đời luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng nếm mùi cơ cực.
Có lẽ cũng vì cuộc sống quá bằng phẳng nên anh ta cư xử khá hòa nhã, lịch thiệp với mọi người.
Ngay cả với những kẻ không ưa, anh ta cũng chỉ giữ thái độ xã giao hờ hững, cốt để giữ thể diện.
Hay cũng vì cuộc sống quá êm đềm, quá tẻ nhạt nên anh ta mới tìm đến ngoại tình.
Ngay trong lúc tôi mang thai, anh ta đã phản bội hôn nhân, dan díu với cô thư ký của mình.
Một người từng xem như đàng hoàng, giờ chỉ đau đáu nghĩ cách rước cái gọi là tình yêu đích thực của mình về nhà.
"Cô ta không vào được cửa nhà này, anh cũng đừng mong đi đâu hết, trừ phi anh chấp nhận từ bỏ tất cả những gì thuộc về gia tộc họ Tống."
Tôi thẳng thừng đặt điều kiện.
Tôi muốn tiền, muốn lấy đi toàn bộ sản nghiệp đứng tên anh ta.
Nhà họ Tống sĩ diện cao ngất trời, lại không có tiền lệ ly hôn. Chỉ cần tôi không gật đầu, anh ta khó lòng mà toại nguyện.
"Anh thấy em tầm thường quá rồi đấy."
Tống Luật Thanh khẽ cười, nụ cười mang theo chút chế giễu:
"Thư Ý, có tiền hay không với anh chẳng quan trọng. Anh không giống em, cũng không giống cha mẹ anh, trong mắt lúc nào cũng chỉ có tiền."
Tôi chỉ cười nhạt một tiếng.
"Thư Ý, em nghĩ kỹ mà xem, chẳng lẽ em không thấy cuộc sống trong những gia đình như chúng ta, thực chất có quá ít sự lựa chọn hay sao?"
"Chúng ta vốn không có quyền theo đuổi tình yêu đích thực. Ban đầu anh cứ ngỡ em cũng giống anh, cũng có dũng khí phản kháng, nhưng em thì…"
Tống Luật Thanh nói đến đây, khẽ thở dài một hơi.
"Hôm nay nhìn Tranh Tranh, anh thật sự thấy con bé đáng thương. Dù sinh ra đã ngậm thìa vàng, gia thế khiến bao người ao ước, nhưng rất có thể sau này con bé sẽ không hạnh phúc, bởi vì lựa chọn của nó quá ít…"
"Anh đang nói đùa đấy à?"
Tôi hít một hơi thật sâu, cố nén cơn giận đang chực trào.
"Lựa chọn quá ít? Xin lỗi, tôi không hiểu nổi logic của anh. Tống Luật Thanh, anh tưởng mình lớn lên nhờ hít khí trời, uống sương mai chắc? Cái vẻ thoát tục không nhiễm bụi trần của anh khiến tôi buồn cười đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!