Chương 12: (Vô Đề)

Ngay khi tôi định mở miệng đuổi anh ta đi, anh ta đột nhiên lên tiếng:

"Anh biết mình có lỗi với mẹ con em, nhưng anh không còn cách nào khác. Anh yêu cô ấy, anh có thể vì cô ấy mà từ bỏ tất cả."

"Không cần phải nhấn mạnh điều đó với tôi. Tôi cũng chẳng quan tâm anh yêu cô ta tha thiết đến mức nào. Chuyện đó không liên quan gì đến tôi hết."

Kể từ lúc phát hiện Tống Luật Thanh ngoại tình trong thời gian tôi mang thai, tôi đã nếm trải đủ mọi đau khổ.

Khi đó tôi đang ở những tháng cuối thai kỳ, vậy mà anh ta vẫn không chút do dự phản bội tôi.

Anh ta chưa từng nghĩ đến, nếu tôi biết chuyện, hậu quả có thể nghiêm trọng đến mức nào.

Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến anh ta đáng bị người đời khinh bỉ.

Tôi không phải hạng người thánh thiện bao dung.

Anh ta là kẻ bội bạc hôn nhân, bội tín lời thề. Vậy nên, người phải ra đi tay trắng chính là anh ta.

Kẻ phải sống trong cảnh túng thiếu đến hết đời cũng nên là anh ta.

Tự mình đào hố thì tự mình phải chôn thân.

Sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng lại tự đ.â. m đầu vào khổ đau.

Đó là do anh ta tự chuốc lấy.

Mọi thứ đều là đáng đời, chẳng thể trách ai được.

15

"Anh sẽ không về nữa đâu. Địa vị và tiền bạc này chỉ khiến anh ngạt thở."

Tống Luật Thanh tiếp tục độc thoại.

"Nếu anh đã nói vậy, tôi phải cảm ơn anh mới phải. Hy vọng anh giữ lời, đi càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng bao giờ quay lại."

Chỉ cần anh ta không quay về, tất cả sản nghiệp nhà họ Tống sau này đều sẽ thuộc về Tranh Tranh.

"Nếu không thể ở bên người mình yêu thương, cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa…"

Cút!

Tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời nào từ Tống Luật Thanh nữa.

Tôi đã nhẫn nhịn đủ rồi, hơn một năm qua, khoảng thời gian đủ dài để tôi không cần phải tiếp tục nhẫn nhịn thêm một giây nào nữa.

Từ trước khi Tranh Tranh chào đời, ngay khi phát hiện Tống Luật Thanh có qua lại với cô thư ký kia, tôi đã từng nghĩ đến chuyện ly hôn.

Nhưng suy đi tính lại, làm vậy thật không đáng.

Dù Tống Luật Thanh là người sai trước, nếu ly hôn lúc đó, tôi cũng chỉ có thể chia được một nửa số tài sản ít ỏi đứng tên anh ta.

Bởi lẽ ba mẹ anh ta đời nào lại dại dột giao hết gia sản cho đứa con trai khi nó còn quá trẻ.

Nên thực tế, tài sản riêng của anh ta cũng chẳng có bao nhiêu.

Thay vì thế, con gái tôi có thêm ông bà nội yêu thương và một hậu phương vững chắc, chẳng phải tốt hơn sao?

Tôi không thiếu tiền, nhưng thứ gì chỉ cần đưa tay là có thể nắm lấy, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!