Chương 7: Huyết ngọc li long (3)

"… Kiều … Tiểu kiều …"

Một giọng nam khàn khàn vang bên tai tôi.

Trên lưng bố tôi, cái mặt quỷ đỏ như máu trở nên rõ ràng hơn.

Nó không ở yên mà di chuyển, theo hoạt động của cha tôi, bốn đôi mắt trắng như một chiếc chuông đồng được đóng đinh chắc chắn vào tôi.

Cái miệng lớn đầy máu cũng nở một nụ cười kỳ lạ …

"Kiều … Tiểu kiều …" Giọng nói này của ai vậy? là đang gọi cho tôi sao?

"Tiểu kiều!" Một cái tát vào vai tôi.

Tôi giật mình, và tâm trí của tôi trở lại ngay lập tức.

Anh trai tôi nhìn chằm chằm vào tôi và nói, "em đúng là, đứng cũng có thể phát ngốc! Em nhìn cái gì? Đi nấu ăn đi, anh sẽ gãi lưng bố."

"Đừng! Đừng! Trên lưng Bố có–"

Khi tôi nhìn lại, cái mặt quỷ biến mất trong im lặng, và giọng nam cũng biến mất.

"Có chuyện gì vậy? Em muốn nói có con rận sao, hahaha." Anh tôi bước qua với một nụ cười.

Cả bố và anh tôi đều có chút đạo pháp. Không có lý do gì mà họ lại không thấy?

Khi tôi đang nấu nồi súp, nhưng tâm trí tôi hoàn toàn lang thanh

Điều gì đã xảy ra với gia đình tôi gần đây?

Tên quỷ minh phu đến cửa đột ngột, cưỡng tôi phải ngất xỉu vào ban đêm còn khiến tôi có thai.

Bố tôi và anh trai tôi là hai tài xế già, và họ đột ngột quay lại sau khi bị thương, và trên lưng bố tôi đột nhiên xuất hiện mặt quỷ đỏ như máu…

Anh tôi lạnh lùng đi sau lưng tôi, "rễ sô ô cốt gà?" Anh tôi nâng nắp và nhìn tôi với một nụ cười và hỏi, "em bị thận hư? Cần nuôi dưỡng âm khí và máu?

Tôi không dám trả lời câu hỏi của anh tôi vội cúi đầu xuống. Trong ba đêm, tôi bị sưng và đau. Không biết ăn canh có hiệu quả không.

Gần nửa đêm, tôi ngồi trên giường và cắn ngón tay không ngừng. Những cái mặt quỷ trên lưng bố tôi lúc nào trước mặt tôi cũng đong đưa. Khi quỷ phu xuất hiện trước mặt tôi, tôi đã bị sốc!

Vâng, đây là mặt nạ, nhưng khuôn mặt của quỷ phu có màu đen, và khuôn mặt trên lưng bố tôi màu đỏ!

Vì con quỷ xấu xa đã nói rất nhiều việc ngày hôm nay nên anh ta đang âm thầm làm "công việc thường ngày".

Tôi biết mục đích của anh ta vaf cũng tính toán nghiến răng chịu đựng, nhưng khi anh ta bước vào, cơn đau lạnh và cứng vẫn khiến tôi run rẩy.

Anh thực sự bực bội, và khi tôi phản ứng. Anh ta liền cường bao hơn.

Thân thể bất khả kháng Tôi đau tới mức nước mắt lưng tròng Tôi thậm chí hy vọng rằng anh ấy sẽ lấy cho tôi một chút máu để dễ dàng xâm phạm hơn.

May mắn thay, anh chỉ làm điều đó một lần tối nay.

Anh ta chán gét nó? Tôi thầm cảm ơn cơ thể mình vì đã không thỏa hiệp. Miễn là anh ta không cảm thấy thoải mái, anh ta sẽ sớm chán gét.

Khi anh ta ra khỏi giường, tôi nhanh chóng nói, "Này … cái đồ, xấu xí …"

"Em đang gọi ai vậy?!" Cơn giận kìm nén của anh ta bùng phát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!