Có ý gì?
Anh ta để tôi sống bình yên quãng đời còn lại? Anh ta không định giết tôi à?
Anh ta cười nhạo một tiếng, và dường như không thoải mái khi nói những lời "khoan dung" như vậy.
"Đừng thể hiện bộ dạng ngốc này, minh hôn chỉ có kết thúc chứ không có giải trừ, trừ khi em chết và nhập vào vòng luân rồi thì mới có khả năng chạy thoát, vì vậy em chỉ có thể sống cô độc trong cuộc đời này."
Giọng anh ta lạnh lùng và tàn nhẫn: "Nếu em thực sự sợ ta rất nhiều, thì ta có thể ngừng xuất hiện khi mọi việc đã xong. Nếu em sẵn sàng sống một mình?
"Anh … Anh có ý gì khi nói điều gì đó?" Tôi nghe thấy trọng điểm.
Chắc chắn, như anh tôi nói, anh ta có những mục đích khác.
Anh ta cười khẩy và bóp cằm tôi và nói, "Ngay cả khi em không hiểu gì về Âm Dương, em cũng không hiểu gì về nam và nữ? Ta để lại trong cơ thể em bao nhiêu thứ mỗi ngày, em đã quên sao?"
Tôi đỏ mặt và nhìn anh ta. Mặt nạ nhăn nhó nhìn lâu và cảm thấy tê dại.
"Nay chiếc nhẫn trên tay em kết thành li long điều đó có nghĩa là linh thai đã kết thành … Em có cho rằng điều duy nhất người vợ phải làm là mở cơ thể?"
Tôi hoảng sợ nhìn hắn ta, hai tay vô tình xoa xoa bụng dưới của mình.
Không có gì lạ khi những ngày này tôi cảm thấy đau rát dưới rốn. Tôi nghĩ rằng tôi bị tổn thương bởi những bạo lực trong đêm của anh ta. Hóa ra tôi có thai?!
"Hiểu chưa?" Anh ta nhìn thấy đôi mắt lạ thường của tôi và chế nhạo tôi.
"… nhưng tôi, tôi vẫn còn là học sinh, tôi có thể?–"
Tôi chỉ mới mười tám tuổi. Vừa mới vàod dại học không lâu, ngay cả bây giờ xã hội đối với những chuyện như vậy có cởi mở và linh hoạt hơn, nhưng đối với một cô gái chỉ vừc mới trưởng thành, mang thai là một cuộc sống khác.
"Sau này?" Anh ta cười khẩy: "Ta không muốn làm thêm bảy ngày nữa để chống lại một cơ thể cứng ngắc."
Sự ghê tởm trong lời nói của anh đã đầy.
Tôi cũng không muốn bị một con quỷ mang mặt nạ hãm hiếp trong bảy ngày nữa.
"Ba đêm còn lại, cho dù em nghĩ đó là tra tấn hay cưỡng hiếp, em phải chịu đựng, hiểu không?" Anh ta nói không chút khách khí.
"… Hmmm." Tôi lau nước mắt trên khuôn mặt và ngoan ngoãn thừa nhận cuộc sống của mình, nghĩ rằng việc đi học và trốn ở nhà sẽ là một vấn đề lớn.
Đó là đầu mùa xuân, và không khí ở miền Nam vẫn lạnh. Chiếc quần nhỏ màu đen tôi mặc đã bị anh ta xé rách. Tôi phải cởi chiếc quần ra và bỏ vào túi.
anh ta nhấc chân lên, chạm vào phần bị tra tấn trong những ngày này, tôi thở hổn hển trong đau đớn.
Anh ta liền khoanh tay đứng nhìn trông anh ta như một tác phẩm điêu khắc lạnh lùng.
"Tôi đã hứa với anh, anh có thể … dịu dàng hơn?"
Hắn hít một hơi rồi xé rách quần áo tôi.
Anh cười khẩy: "Nhẹ nhàng? Em không biết tốt xấu, nếu không dịu dàng, em có thể đứng và nói chuyện với ta không?"
Được rồi, tôi hỏi một câu ngu ngốc.
Tôi là một tế phẩm, mà còn vọng tưởng vào anh ta.
Có ba đêm.
Tôi lau mặt trước gương. Mặt tôi tái nhợt và mắt tôi đỏ và sưng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!