Trên đường về, tôi cứ cắn miệng và không dám khóc.
Anh trai tôi suốt quãng đường cũng không chịu nói, và ngay khi đưa Tống Vi về nhà, anh ấy đã đạp chân ga và lái xe cực nhanh.
"Đừng khóc, anh không biết nên an ủi em, hay là nói em may mắn." Giọng nói của anh tôi rất nghiêm túc.
"Tiểu Kiều, em đang khóc vì cái gì? em bị buộc phải kết linh thai cho hắn, nếu linh thai không còn nữa, em không vui sao?"
Anh tôi đập tay lái, biểu lộ. Tâm tình anh tôi đang bực bội.
"Em không vui …" Giọng tôi đờ đẫn, và tôi không thể không khóc.
"Chúng ta không cùng cấp bậc với hắn, em có hiểu không? Hắn có thể đối xử với em rất tàn nhẫn, như một công cụ, hắn là Minh Phủ tôn sư! Em nghĩ rằng hắn sẽ quan tâm đến một tế phẩm nhỏ như em ư?" Anh tôi thở phì phò nói.
"Hơn nữa, nói không chừng hắn có rất nhiều nữ nhân bên cạnh. Em cũng chả có gì khác biệt. Chẳng qua em thể chất tốt. Có thể kết Linh thai cho hắn ta thôi. "
Tôi cắn môi và cúi đầu.
Đúng vậy, anh ta không bao giờ có bất kỳ hành động ôn nhu nào khi cùng nhau kết hợp, có lẽ vuốt ve cũng là sự từ bi thương xót của anh ta.
Anh ta đều có những người khác phục vụ? cho nên anh ta rất không hài lòng với tôi.
Anh ta cũng nói rằng khi bảy ngày kết thúc, anh ta cũng không muốn chạm vào tôi một cơ thể cứng ngắc làm anh ta thất vọng.
Nghĩ đến đây, nước mắt tôi rơi vào mu bàn tay.
Mười sáu tuổi, anh ta phá vỡ cơ thể tôi.
Năm mười tám tuổi, anh ta làm tan nát trái tim tôi.
Anh ta nói rằng tôi và anh ta là minh hôn thê tử. Chỉ có thể theo anh ta cho đến khi chết. Nhưng mà, cũng có thể làm cho tôi yênbình sống quãng đời còn lại. Nếu anh ta không xuất hiện trước mặt tôi.
"Anh ơi … anh ta tức giận … anh ta sẽ trả thù nhà chúng ta chứ?" Tôi hít hít mũi, nghĩ rằng cùng lắm thì tôi sẽ cô đơn tới chết, không có gì đáng ngại.
"Thôi nào, nhà của chúng ta nghiệp chướng còn ít sao?" Anh tôi không hề sợ hãi: "Có anh ở với em, em không cần sợ hãi. Khi cha khỏi bệnh, tất cả chúng ta sẽ sống cùng nhau."
Anh tôi xoa xoa mái tóc rối của tôi.
》
Chiếc xe đến một tòa nhà dân cư trong thành phố cổ. Đây là một tòa nhà ba tầng kiểu cũ. Tầng một là một mặt tiền đẹp và tất nhiên đèn vẫn sáng.
Dòng chữ "Diệu Thủ Hồi Xuân " được dán trên cửa kính. Đây có phải là một phòng khám đen không?
Tôi lén nhìn anh tôi, tại sao anh lại đưa tôi đến đây?
"Đi thôi, bác sĩ già ở đây chỉ chữa những căn bệnh khó chữa." Anh tôi lấy ra tiền ngũ đế, dùng tam sơn tuyết, và gõ hai lần vào cửa kính.
Một tiếng kêu meo meo vang lên trong phòng, âm thanh như một đứa bé khóc, khiến tôi rùng mình.
Nửa đêm, tôi lại trải nghiệm rất nhiều chuyện như vậy. Tại sao anh tôi lại đưa tôi đến đây?
"Tôi vào được chứ!" Anh tôi kéo tôi và đẩy cửa kính ra.
Khi vào bên trong, có mùi dược liệu. Bên trong là một phòng khám y học Trung Quốc đông đúc. Nơi gọn gàng nhất là tủ dược liệu.
Một bà già với mái tóc bạc đang nằm trên một chiếc ghế bập bênh, phủ đầy quần áo bằng vải bông và dường như đang ngủ.
"Lão bà, bà thăng thiên rồi à! Hãy trả lời ta một chút được không!" Anh tôi hét lên thô lỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!