Mặt tôi hơi đỏ và khi tôi ngước mắt lên, Hầu Thiếu Văn nhìn tôi chằm chằm.
"Nhìn cái gì mà nhìn"? Anh tôi hỏi hắn".
Hắn cau mày nói:"Ồ … Ồ! Dù sao đi nữa, miễn nó là thật." Hầu Thiếu Văn vội vã đến quầy.
Anh tôi nói một cách uể oải, "hàng thật hay không. Anh còn không phân biệt được. Tôi nói nó là thật, anh có tin không?"
Hầu Thiếu Văn nghiến răng và nói, "Danh tiếng của Mộ Gia, cũng không đến mức lấy hàng giả thay hàng thật chứ?"
"Giá rẻ thì không tốt, tùy thuộc vào những cái anh muốn." Anh tôi gian thương nói một câu.
Hầu Thiếu Văn nghĩ một chút, ngay lập tức lấy ra một tấm séc và viết vào đó một con số.
Anh trai tôi gật đầu và nói, "đã xong! Anh thật là một người sảng khoái, anh đợi đấy, tôi sẽ lấy cho anh hàng thật"
Này? Đây có phải hàng giả?!
Kỳ thật tôi cũng biết rằng hàng thật bố tôi không bao giờ đặt một cách tình cờ trong tiệm. Đoán chừng chỉ có tiền Ngũ đế là thật. Khó trách ngày đó ta ném nhiều thứ vậy mà chỉ có tiền Ngũ đế mới thấy hiệu quả chút, thì ra tất cả đều là giả.
Hầu Thiếu Văn thấy anh trai tôi đi đến nhà kho và ngay lập tức nhìn tôi với một nụ cười.
Tôi rùng mình và nghe thấy tiếng "hummmm" khinh bỉ bên tai.
Quay đầu lại, Giang Khởi Vân ôm lấy cánh tay, ngồi cạnh tôi nhìn Hầu Thiếu Văn một cách lạnh lùng.
Hầu Thiếu Văn không nhìn thấy anh ta, chỉ run cầm cập và nói "Tại sao trời đột ngột lạnh như vậy, mở máy điều hòa quá lớn không tốt cho sức khỏe của cô đâu, Mộ tiểu thư."
Trong lòng tôi thầm nói: Hầu thiếu gia, anh nói thêm vài lời nữa, chỉ sợ anh sẽ không xong.
Anh trai tôi nhanh chóng mang một chiếc hộp đen vào, Giang Khởi Vân lập tức nheo mắt: "Cha của em thực sự là một người trong nghề."
"Cái gì?"
"Thứ này là từ chợ quỷ đi lên, quỷ khí nặng nề. Có vẻ như cha em bản lĩnh không nhỏ."
Chiếc hộp mở ra và một bức tượng đồng cũ xuất hiện.
Bức tượng đồng có cơ thể ma thuật với đôi mắt giận dữ, với vô số cánh tay ở hai bên cầm vũ khí và một vòng tròn lửa phía sau.
Một người phụ nữ với một vài sợi dây siết chặt tay và quấn quanh chân và eo. Phía dưới dán liền với nhau chỗ phô trương để lộ.
Màu sắc bề mặt đồng loang lổ, hình dáng lộng lẫy và dữ dằn, và trong nháy mắt, có một ảo ảnh rằng bức tượng đồng đang di chuyển.
Hầu Thiếu Văn nuốt nước bọt và nói với anh trai tôi: "quả nhiên trường khí thực sự hoàn toàn khác!"
Anh tôi đặt nó trở lại vào hộp và nói với một nụ cười: "thứ này không khó tìm, tôi nghĩ rằng một xử nữ chân chính mới khó tìm" ( xử nữ gái còn trinh trắng)
Hầu Thiếu Văn nói với một nụ cười: "chắc chắn sẽ có, tiền luôn giải quyết được vấn đề"
Hắn vội vàng nhận chiếc hộp và nói lời tạm biệt, dường như hắn rất háo hức trở về tranh công.
"Phương pháp này có thực sự hữu ích không?" Tôi cau mày và hỏi Giang Khởi Vân.
Giang Khởi Vân cho tôi hai từ lạnh lùng: Tà Đạo.
"Vì thiện làm bậy. nghiệp chướng không loại trừ, ngược lại sử dụng phương pháp tà đạo để giấu đầu hở đuôi. Cuối cùng, thì….. … Hum, có quá nhiều người ngu ngốc như vậy nên ta rất bận rộn!", Anh ta nói thêm.
》
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!