Chương 12: Âm khí xâm tủy

Không gian trong xe quá nhỏ đến nỗi dáng người cao lớn của anh không thể di chuyển được.

Cùng với phản ứng tê dại của tôi, anh nhanh chóng mất bình tĩnh.

Nhưng anh ta không có bất kỳ sự mơ hồ nào về công việc. Sau khi hoàn thành nó một lần, anh ta quấn tôi trong chăn và giải khai kết giới.

Anh tôi lao vào xe và mắng: "Em gái ta bị sốc ngay sau khi bị bắt cóc! Ngươi không tể ân cần sao?! Ngươi có phải con người không?"

Ồ, anh ấy chắc chắn không phải là con người.

Không, làm thế nào anh trai tôi có thể nhìn thấy anh ta?!

Tôi nghi ngờ nhìn anh tôi. Anh tôi quay đầu vào ghế tài xế và mắng con ma xấu xí bên cạnh tôi, điều đó rõ ràng là có thể nhìn thấy.

"Linh thai kết thành, li long thành hình. Ở dương gian anh ta có thể đem thân pháp thực thể hoá", anh tôi giải thích nhẹ nhàng.

Tôi lặng lẽ quay lại, anh ta như thế nào tôi đều cảm thấy tốt, tôi không muốn quản.

"Đeo mặt nạ giả vờ giả quỷ, người là đầu trâu hay mặt ngựa! Hãy cởi nó ra xem! Em ta không thể để ngươi bắt nạt!" Anh tôi giận dữ nói.

"Lá gan không nhỏ, dám nói chuyện với ta như thế." Anh ta lạnh lùng nói với anh tôi.

"Ồ, ta không sợ trời, không sợ đầt, cùng lắm là chết.!"

Anh ta khẽ cười khúc khích, như muốn chế giễu anh tôi là người phàm không biết tự lượng sức mình.

Tôi nghe thấy tiếng quần áo của anh ta cọ xát khi anh ta giơ tay lên. Anh ta dường như đang tháo mặt nạ.

Chiếc xe hơi im lặng, giọng anh tôi hơi lắp bắp: "Đó … Tiểu Kiều … Em, emcó muốn xem không? Anh ta, anh ta …"

Tôi vùi đầu vào đầu gối, cơ thể tôi lạnh buốt trong chăn.

Chất lỏng lạnh lẽo chảy ra khỏi cơ thể tôi và nước mắt tôi cũng lặng lẽ chảy ra

"… Em không muốn thấy. Anh ta có bộ dạng gì đều không liên quan đến em." Tôi quấn mình trong bóng tối như một con đà điểu với chiếc mũi mạnh mẽ.

"Humph … đừng nhìn nếu không muốn nhìn." Giọng nói trong trẻo của anh phát ra với một sự tức giận lạnh lùng.

Anh dường như biến mất, anh tôi lo lắng nói: "Đợi, đợi đã! Bố tôi! Không phải anh biết bố tôi ở đâu à.?!"

"Bệnh viện Renhe!" Anh ném một câu lạnh lùng và biến mất trong xe.

Bệnh viện Renhe là một bệnh viện tư nhân cấp cao nhất. Anh trai tôi và tôi không nghĩ ra sao ba tôi lại bị đưa đến nơi này. Có thể đó là con quỷ xấu xí đã thi triển thuật pháp?

Vẫn đề là, thi triển thuật pháp liền đưa bố tôi vào phòng vip ư.?!

Bố tôi đang nằm trên giường bệnh viện, bác sĩ nói tôi thậm chí còn không nghe nó. Thế giới của chúng tôi khác với thế giới của bác sĩ.

Khi bác sĩ rời đi, anh tôi bảo tôi "gọi cho thái gia gia".

Anh ra ngoài gọi mọi người ở quê, còn tôi thì bảo vệ bố tôi trước giường.

Một ngày trôi qua, thái gia gia đến.

Vốn dĩ từ quê đến đây cách bốn hoặc năm giờ. Thái gia gia mang một cây gậy. Cây gậy có hình dạng bình thường còn có chút tự nhiên uốn lượn cùng hoa văn. Tôi nghe nói cây gậy này là tử kim nam âm trầm mộc, có tiền cũng không mua được.

Thái gia gia là trụ cột của gia đình. Khi ông đi ra ngoài, tự nhiên có nhiều người đi cùng. Ông tôi, nhị gia, nhị thúc, đường huynh … Tới bảy, tám người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!