Không khí trong phòng khách cứ như thể bị đông cứng lại vậy.
Mặt Đồng Bắc Bắc trở nên đơ ra, còn Chu Thịnh càng miễn bàn, anh hoàn toàn không ngờ người nhà sẽ nhanh chóng bán mình như vậy.
Mà đương sự dường như hoàn toàn không biết những lời này bất thường ở đâu, kéo tay Đồng Bắc Bắc tiếp tục trò chuyện, mà Đồng Bắc Bắc quay cuồng trong mơ hồ. Cái gì mà Chu Thịnh năn nỉ bà nội cho cưới cô???
Trong kí ức có thể nhớ lại của Đồng Bắc Bắc, cô không hề quen biết Chu Thịnh, nói tên thì cô biết, dù sao thì hotsearch có tên anh có rất nhiều, người trong giới cũng hay nhắc đến, nhưng về việc tư, Đồng Bắc Bắc dám chắc chắn mình không quen biết Chu Thịnh.
Ngồi trong phòng khách một hồi, tán gẫu ít chuyện, ăn trưa xong, Đồng Bắc Bắc liền bị mẹ của Chu Thịnh
- Chu phu nhân đuổi cô và Chu Thịnh lên phòng anh, bà còn cười vui mừng nhìn cô một cái.
Cho dù có ngốc, Đồng Bắc Bắc cũng biết ẩn ý của mẹ Chu.
Cô hơi cúi đầu, chóp tai đỏ lên vì ánh mắt trêu đùa của mẹ Chu. Lúc này, Chu Thịnh vẫn chưa hồi phục tinh thần từ chuyện vừa rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn ngây ngốc nắm tay Đồng Bắc Bắc đi ra ngoài phòng khách, phòng của anh không ở bên này.
Vừa ra khỏi phòng khách trước mắt bao người, Chu Thịnh liền bỏ tay cô xuống, ho hai tiếng, giọng vô cùng bình tĩnh: Đi thôi.
Đồng Bắc Bắc: ...Ừ.
Hai người đi theo thứ tự một trước một sau, nơi Chu Thịnh ở đằng sau phòng khách, phải đi qua một dãy hành lang rất dài, hai người không đi quá gần nhau, càng không có hành động thân mật thái quá, nhưng thoạt trông vẫn làm người ta cảm thấy xứng đôi.
Vừa vào trong phòng, Chu Thịnh ngước mắt nhìn lướt phòng mình, ho khụ khụ hai tiếng liên tiếp, rồi quay đầu nhìn Đồng Bắc Bắc: Cô Đồng này.
Hả? Đồng Bắc Bắc ngước mắt, ngỡ ngàng nhìn anh: Có chuyện gì?
Chu Thịnh quay mặt đi, ánh mắt mơ màng nhìn sang chỗ khác:
"Lời bà nội tôi nói vừa nãy... em còn nhớ rõ không?"
Nói gì cơ?
Bà nội và mẹ anh nói với cô quá nhiều điều, sao cô nhớ hết được chứ?
Chu Thịnh mím môi, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: Ngay câu đầu ấy.
Mắt Đồng Bắc Bắc lóe lên một tia sáng khác thường, biết ngay Chu Thịnh đang ám chỉ điều gì, cô nhìn vẻ mặt kì quặc của anh, kết hợp với cái cổ đang ửng lên, cố nhịn cười, cô cố ý nói:
"Ồ, bà nội Chu bảo là anh đòi bà..."
Câu kế tiếp còn chưa nói xong, Chu Thịnh đã vội vã ngắt lời:
"Bà nội tôi nói thế chỉ là nể mặt em thôi, còn em thực ra là do nhà họ Đồng vì tiền..."
Nói đến một nửa, Chu Thịnh nói không nên lời.
Lúc này sắc mặt Đồng Bắc Bắc cũng thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
Chu Thịnh thấy thế, thầm mắng mình trong lòng một câu, rồi vòng sang đề tài khác:
"Em mệt không, nghỉ ngơi đi, chỗ này của tôi chỉ có một phòng thôi, em vào phòng tôi nghỉ ngơi một chút."
Không có gì.
Vẻ mặt Bắc Bắc trở nên hơi nặng nề,
"Tôi không mệt, tôi ngồi ở phòng khách này là được rồi."
Miệng Chu Thịnh giật giật, định khuyên cô nhưng lời nói ra đến miệng lại bị nuốt về. Thay vào đó, anh nói một câu khác:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!