Chương 5: (Vô Đề)

Lúc này, phòng khách trở nên vô cùng yên tĩnh.

Đồng Bắc Bắc nhìn cả đám người xung quanh một lượt, hơi nhếch mép trào phúng. Trong đầu cô có không ít trí nhớ của Đồng Bắc Bắc trước đây, nhưng thật ra không thể nói là nguyên vẹn, ví dụ như trong đầu cô chỉ biết về phần quan hệ với người nhà, với bất kỳ ai quan hệ cũng không tốt, chỉ có với một người vú em là khá hơn một chút.

Quan hệ với chị cả, chị hai, chị ba, chị tư, hay cả mẹ ruột của Đồng Bắc Bắc cũng rất bình thường, thậm chí có thể nói là tình trạng mâu thuẫn như nước với lửa. Đây cũng là lý do làm cô không thích về nhà một chút nào.

Mẹ Đồng ở bên cạnh giả vờ ngạc nhiên, lên tiếng giảng hòa:

"Sao lại thế được, chúng tôi rất mong Bắc Bắc về nhà đấy chứ."

Bà ta cười tủm tỉm nhìn về phía Chu Thịnh:

"Tổng giám đốc Chu ngồi bên này đi."

Đồng Bắc Bắc nhìn vẻ mặt nịnh hót của mẹ Đồng, cười giễu cợt.

Chu Thịnh nhoẻn miệng cười, quay đầu nhìn cô:

"Không phải muốn lấy đồ sao, đi lấy đi, xong rồi đi."

Ừ.

Giờ mẹ Đồng mới nhớ tới Đồng Bắc Bắc, hỏi:

"Bắc Bắc về để lấy đồ hả con?"

Đồng Bắc Bắc nhìn thẳng vào mẹ Đồng, lạnh nhạt đáp: Ừ.

"Đi đi, tất cả đồ đạc đều trong phòng con ấy."

Ừ. Đồng Bắc Bắc xoay người, đi thẳng lên tầng, đến khi vào phòng cô mới hơi bất đắc dĩ day day mi tâm (*). Mặc dù biết người này bất hòa với người nhà, song, cô không ngờ lại đến mức tệ như thế này.

(*) phần giữa hai đầu lông mày.

Về nhà một chuyến cũng bị chị gái châm chọc, cũng là đủ tệ hại.

Cô nhìn xung quanh căn phòng một lượt, mở tủ quần áo ra chuẩn bị dọn đồ, vừa mở ra, Đồng Bắc Bắc liền bị quần áo bên trong tủ làm giật mình. Trước mắt chỉ toàn một đống quần áo tạp nham, toàn những thứ quỷ quái gì vậy?

Thắt lưng, quần màu xanh lá, còn có áo hở vai màu đỏ, rồi cả mấy chiếc áo bông mùa đông kia nữa, màu sắc thật là thê thảm không dám nhìn. Đồng Bắc Bắc nhíu mày, cố gắng chọn mấy chiếc kiểu dáng đơn giản, màu sắc bình thường, nhìn còn có vẻ tàm tạm trong đống xanh xanh đỏ đỏ nọ để bỏ vào vali.

Chọn đi chọn lại cũng không chọn được cái gì, cô bất đắc dĩ thở dài, vừa định đóng tủ lại thì nghe có tiếng bước chân bên ngoài, sau đó thì giọng Chu Thịnh vang lên.

"Tôi có thể vào không?"

Đồng Bắc Bắc thầm bĩu môi trong lòng, lên tiếng đáp: Vào đi.

Chu Thịnh đẩy cửa vào, nhìn thấy chiếc vali của cô vẫn đang mở ra ở trên sàn nhà, nhướng mày:

"Vẫn chưa chọn xong sao?"

Vẻ mặt Đồng Bắc Bắc rõ là sống không bằng chết, trả lời:

"Không có gì để chọn."

Nghe vậy Chu Thịnh bước lại mở tủ quần áo ra, khi nhìn thấy đống quần áo bên trong liền nhíu mày thật chặt, mặt tỏ rõ vẻ ghét bỏ.

Chu Thịnh cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được, giễu cợt cô một phen:

"Thẩm mỹ của em như thế này hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!