Chương 49: (Vô Đề)

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Bắc Bắc vội ra mở cửa.

Chu Thịnh xuất hiện ngay trước mắt, anh còn cúi đầu để nhìn cô.

Cả hai nhìn nhau. Bắc Bắc vừa chuẩn bị nói chuyện, Chu Thịnh đã vươn tay nâng cằm cô, làm cô ngửa cằm không thể nói gì, anh cúi đầu hôn xuống, chặn miệng cô lại, ép toàn bộ những lời nói đã đến bên miệng của cô về.

Hành động khiêu khích này quá gian trá, Bắc Bắc chỉ thấy tim đập nhanh đến nỗi sắp không thể chịu đựng được nữa.

Rõ ràng chỉ mới không gặp một ngày.

Hai người hôn mãi mới tách nhau ra. Chu Thịnh chạm nhẹ lên khóe môi cô, nói với giọng trìu mến:

"Vợ à, ngạc nhiên không?"

Bắc Bắc ừ một tiếng, tay vòng qua cổ anh, nhón chân hôn lên: "Ngạc nhiên.''

Sao mà không vừa mừng vừa ngạc nhiên chứ. Một người vừa nói đang tăng ca qua điện thoại đột nhiên lại xuất hiện ngay trước mặt chỉ trong nháy mắt, sao có thể không ngạc nhiên?

Bắc Bắc dùng hành động thực tế bày tỏ sự yêu thích với món quà là niềm vui bất ngờ này, cô chủ động hôn Chu Thịnh một lúc lâu mới chớp mắt nhìn anh:

"Anh vừa tan làm đã qua đây à?"

"Ừ, phải tăng thêm một ca làm mới tới được đây đấy."

Chu Thịnh cố ý tránh giờ tan tầm cao điểm, cũng nhân tiện xử lý thêm công việc còn tồn đọng để có thể tiết kiệm thì giờ tới bên cô.

Bắc Bắc hơi giật mình, bất chợt, cô mỉm cười nhìn anh: Ăn cơm chiều chưa?

Chưa.

Hai người sến súa trong khách sạn một lúc mới ra ngoài ăn khuya dưới màn đêm.

Không thể không nói Trần Tĩnh nói rất đúng, ở thị trấn này càng khuya càng sôi nổi.

Bắc Bắc và Chu Thịnh cùng nhau đi trên đường, cảm nhận phong tục nơi đây. Bên đường bày rất nhiều sạp hàng lớn linh tinh, nhưng không phù hợp cho hai người, vì quá nhiều người.

Nhìn một vòng, Bắc Bắc vẫn không tìm được quán hàng thích hợp, cô hơi bất đắc dĩ hỏi Chu Thịnh: Anh muốn ăn gì?

Buổi tối gió lớn, vì sợ cảnh như ban ngày, lúc ra cửa, Bắc Bắc và Chu Thịnh đều đeo khẩu trang, phòng rắc rối không cần thiết.

Chu Thịnh nhíu mày, anh mỉm cười dưới lớp khẩu trang, hỏi nhỏ: Em muốn ăn gì?

Em? Bắc Bắc kinh ngạc giơ tay chỉ vào chính mình, cô nghĩ giây lát rồi nói:

"Em không đói, chủ yếu là muốn ăn cùng anh ấy."

Bữa tối cô còn chưa tiêu hóa hết, mà cho dù đã tiêu hóa xong, Bắc Bắc cũng sẽ không ăn bữa khuya, dù gì cô cũng là một nữ nghệ sĩ, phải kiểm soát năng lượng nạp vào.

Chu Thịnh im lặng một chút rồi cầm tay cô, đi thẳng tới quán nhỏ phía bên đường:

"Đã muộn thế này rồi, anh ăn ít cháo là được."

Đây là một sạp hàng giống như một quán ăn, bên cạnh có không ít nhóm đàn ông phụ nữ ăn đồ nướng hoặc uống bia. Bắc Bắc nhìn, mọi người đều chìm đắm trong món ngon, không ai chú ý tới chỗ bọn họ.

Cô suy nghĩ giây lát rồi ngồi vào một góc bên trong, hai người chọn món xong rồi tháo khẩu trang xuống.

Ngoài một bát cháo, họ còn gọi thêm một ít món ăn vặt khác. Tuy Bắc Bắc nói không ăn, nhưng Chu Thịnh vẫn chọn không ít món.

Chẳng bao lâu, món được đặt đã dọn lên, Chu Thịnh cười híp mắt nhìn Bắc Bắc, mê hoặc cô: Không ăn thật à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!