Chương 45: (Vô Đề)

Về hot search lần này, buổi tối Bắc Bắc chỉ trêu chọc Chu Thịnh một chút rồi không nói gì thêm. 

Nhưng mà cư dân mạng lại không như vậy. Đối với những việc mà bọn họ không biết thì cái gì cũng tò mò, bởi vì đây là lần đầu tiên thấy ảnh thân mật của Chu Thịnh với ai đó, mà nữ chính trong hot search lần này không có một cái hình chính diện nào cả.

Đến tận sáng ngày hôm sau hot search trên mạng liên quan đến Chu Thịnh và Bắc Bắc vẫn chưa giảm nhiệt. 

Bắc Bắc nhìn những bình luận của cư dân mạng, chỉ có thể cảm thán một câu:

"Sinh lực thật là dồi dào."

Cả một đêm rồi mà vẫn chưa ngừng lại. 

Chu Thịnh tỏ vẻ đồng tình:

"Chắc đến chiều sẽ hết thôi."

Bắc Bắc nhướng mày, kinh ngạc nhìn anh:

"Tại sao buổi chiều mới có thể hết được?" Cô có chút tò mò nhìn Chu Thịnh:

"Có phải các anh giở trò gì gì đó không vậy?" 

Những chuyện này ở trên mạng, cô cũng hiểu một chút, muốn đè bất kỳ một hot search nào đó xuống thì cần phải có một tin tức khác hấp dẫn sự chú ý của cư dân mạng, chuyển từ chuyện này qua chuyện kia thì mới có thể từ bỏ được.

Chu Thịnh nhướng mày, úp úp mở mở:

"Buổi chiều em sẽ biết."

Bắc Bắc: Ohhh, Okay!

Hai người ở nhà ăn sáng xong rồi đi ra ngoài, đưa Bắc Bắc về trường. Khi chuẩn bị xuống xe, Chu Thịnh còn dặn dò cô:

"Buổi chiều lúc huấn luyện, đừng cố gắng quá sức."

Bắc Bắc ngẩn ra, không phải vấn đề quá sức hay không, mà cũng đâu thể kéo giãn cơ mà không phải dùng sức chứ! 

Bắc Bắc gật đầu: Em biết rồi.

"Buổi chiều trước khi về nhà thì gọi điện thoại cho anh."

Vâng.

Chu Thịnh cứ dặn đi dặn lại, còn Bắc Bắc thì ngoan ngoãn đáp lại. 

Đến cuối cùng, Bắc Bắc thật sự thấy Chu Thịnh phiền rồi, làm sao anh lại trở thành một người dông dài như vậy. Chân mày cô chau lại, nhìn Chu Thịnh đang căn dặn cô lần thứ ba rằng buổi chiều phải gọi điện thoại cho anh, thật sự cô chịu không được nữa: Chu Thịnh.

Hả? Chu Thịnh liếc mắt nhìn cô: Làm sao vậy?

Bắc Bắc ngưng lại, bất chấp khả năng bị đánh cũng phải nói: 

"Anh nói nhiều quá à. Em đã biết rồi, chiều sẽ gọi điện thoại cho anh."

Mặt mũi Bắc Bắc vui tươi cười nhìn anh:

"Anh còn chưa đến ba mươi tuổi, xin anh đừng lải nhải nữa, em thuộc lòng rồi đây nè."

Chu Thịnh ngẩn người, đang muốn nhéo má cô thì cô đã nhanh nhẹn mở cửa xe đi xuống, ở ngoài cửa kính tươi cười nhìn anh:

"Buổi chiều gặp nhé. Em đi học đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!