Hai người đứng nhìn nhau, bị Chu Thịnh buông lời chọc ghẹo, từ mặt đến cổ Bắc Bắc đều đỏ bừng.
Cô mím môi nhìn Chu Thịnh, không còn gì để nói với lời vừa rồi của anh.
"Anh toàn nói cái gì thế hả?" Bắc Bắc hờn dỗi.
Chu Thịnh cười khẽ, xoay người tiếp sát Bắc Bắc, nói:
"Vợ à, chẳng lẽ em không thấy anh nói đúng à?" Anh dừng lại rồi nói tiếp:
"Tiếng kêu của em làm anh bị kích thích, anh nói thật đấy."
Thật ra Chu Thịnh vẫn chưa nói hết, bởi anh sợ lỡ nói ra, tối nay Bắc Bắc sẽ xấu hổ đến mức không muốn để ý tới anh nữa.
Không chỉ là tiếng kêu của cô, mà cả hành động vô ý của cô... đều làm anh nảy sinh nhiều ý nghĩ kiều diễm.
Có đôi lúc Chu Thịnh cũng tự thấy mình đen tối, không lành mạnh chút nào, nhưng ngẫm lại, cô là người anh thích, còn là vợ anh, không nghĩ đến vợ mình, cũng không bị vợ quyến rũ thì Chu Thịnh mới cần phải xem xét lại bản thân chứ.
Vừa nghĩ vậy, nháy mắt Chu Thịnh lại thấy những ý nghĩ đó của mình quá bình thường.
Hai người đứng mắt to trừng mắt nhỏ một lúc thì Chu Thịnh gãi mũi xin lỗi Bắc Bắc:
"Thôi mà thôi mà, anh không nên nói trắng ra như vậy với vợ, nhưng anh chỉ muốn nhấn mạnh đó là suy nghĩ thật lòng của anh thôi. Bắc Bắc nghẹn lời, lườm Chu Thịnh, mắng:"Anh không nói mấy lời này thì hay hơn biết mấy.
"Chu Thịnh cười thành tiếng, vừa cười vừa nói:"Chúng ta về nhà thôi. Đừng ở bên ngoài nữa.Ừ.
"Chu Thịnh cúi đầu nhìn cô, anh bất thình lình ngồi xổm xuống trước mặt Bắc Bắc rồi khẽ nói:"Lên đi, anh cõng em về nhà.
"Bắc Bắc sửng sốt, định từ chối theo bản năng:"Thôi, còn đang ở ngoài đấy, anh dìu em về cũng được mà.
"Chu Thịnh bật cười, nhắc:"Vậy sẽ nhanh hơn, giờ tiểu khu chưa đông người, để anh cõng hay để anh bế về nhà, em tự chọn đi.Bắc Bắc:......." Giữa hai lựa chọn này, đương nhiên cô sẽ không ngần ngại mà chọn để anh cõng rồi.
Ít nhất để anh cõng, cô còn có thể vùi mặt vào lưng anh, không để người khác nhìn thấy gương mặt đỏ rực của mình.
Nghĩ như vậy, Bắc Bắc đấu tranh vài giây rồi leo lên lưng Chu Thịnh, Chu Thịnh xốc cô lên, cười nói: Vậy mới tốt chứ.
Bắc Bắc nghe anh nói, cạ vào lưng anh, nhỏ giọng nói: Cảm ơn.
Việc phải làm mà.
Trước ánh mắt tò mò của bảo vệ và những người gặp trong tiểu khu, Chu Thịnh cõng Bắc Bắc về nhà. Còn Bắc Bắc, cô không dám ngẩng đầu nhìn người khác vì sợ thấy những ánh mắt cười nhạo, trêu chọc của người xung quanh.
Cô hơi rụt rè, còn Chu Thịnh cũng mặc kệ cô thích thế nào thì làm thế.
Sau khi về đến nhà, Chu Thịnh thả cô xuống sofa, hạ mắt nhìn chân cô: Giờ thấy thế nào?
Bắc Bắc lắc đầu, nói:
"Thật ra chỉ thấy đau với nhức thôi, không có vấn đề gì nữa."
Chu Thịnh gật đầu hỏi:
"Vậy có phải dùng thứ gì để làm dịu không?"
"Để tối em ngâm chân thử xem, chắc cũng hết cách rồi. Tại chiều nay em tập yoga ấy."
Chu Thịnh hạ mắt nhìn Bắc Bắc, mặt cô hồng hào, thoạt trông rất khỏe mạnh:
"Học xong thấy thế nào, nếu mệt thì chúng ta bỏ cũng được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!