Chương 42: (Vô Đề)

Có lẽ là không.

Bắc Bắc không hiểu thế nào, nhưng cuối cùng, Chu Thịnh vẫn ôm cô ngủ.

Có thể là vì ban ngày vẫn còn thừa tinh lực nên sau khi nằm xuống, Bắc Bắc không ngủ được.

Cô ngẫm nghĩ vài giây, định giãy khỏi tay Chu Thịnh nhưng sau  hai lần thử thì vô ích.

Chu Thịnh mở mắt nhìn cô, hai người mặt đối mặt: Không ngủ được à?

Bắc Bắc thản nhiên gật đầu: Hơi khó ngủ. Cũng không biết là do thói quen hay do tinh thần tốt, nhưng suy cho cùng, cô vẫn không ngủ được, không hề thấy buồn ngủ tí nào.

Chu Thịnh nhếch môi, hôn lên một bên má cô, trêu:

"Vậy làm ít chuyện nhé?"

Hả? Bắc Bắc sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng ít chuyện là chuyện gì, Chu Thịnh đã xoay người đè cô ở dưới, cúi đầu hôn.

Chu Thịnh.

Chu Thịnh ậm ừ, cúi đầu hôn cô, chỉ chú ý tới Bắc Bắc ở dưới, còn những chuyện khác, anh hoàn toàn ngó lơ.

Không biết qua bao lâu, Bắc Bắc thật sự nghĩ rằng, đêm nay Chu Thịnh không kiềm chế được nữa.

Nhưng cô không ngờ, vào giây cuối cùng, Chu Thịnh bất ngờ bỏ trận, xoay người nằm xuống bên cạnh Bắc Bắc.

Bắc Bắc vẻ mặt mơ màng, cô trợn mắt nhìn Chu Thịnh:

"Anh... không làm tiếp à?"

Lúc ấy, má cô đỏ lựng, cổ vẫn còn lưu không ít vết tích anh để lại.

Chu Thịnh cười khẽ, giọng khàn khàn của anh vang lên bên tai Bắc Bắc:

"Em muốn anh làm tiếp?"

Bắc Bắc đờ ra, liếc Chu Thịnh, nói với giọng không rõ ràng: Không.

Chu Thịnh khẽ cười, cầm tay Bắc Bắc nói: Để lần sau.

Bắc Bắc giật mình, nguýt Chu Thịnh một cái, vùi đầu vào gối, lẩm bẩm:

"Không có lần sau đâu."

Chu Thịnh nhoẻn miệng cười, vòng tay ôm eo cô, ôm người chuẩn bị ngủ.

Không phải anh không muốn, mà là anh cảm nhận được lúc mới hôn Bắc Bắc, người cô run lên. Mặc dù có thể cô sẽ không cản anh làm bước tiếp theo, nhưng Chu Thịnh không muốn ép cô.

Đây là chuyện anh đã hứa sẽ để cô tự lựa chọn.

Tình cảm hai người vừa ổn định lại, anh không mong muốn xảy ra thêm rắc rối nào nữa. Còn chuyện thế này đương nhiên cần có sự vui lòng của cả hai, thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Chu Thịnh đã thấm nhuần đạo lý này.

Không thể không nói, Chu Thịnh là một người chồng tốt. Anh hoàn toàn tôn trọng Bắc Bắc trong việc vợ chồng.

Mà không làm xằng bậy theo dục vọng của mình.

Hai người im lặng ôm nhau ngủ. Ánh trăng ngoài cửa sổ thản nhiên lẻn vào phòng, tăng thêm ánh sáng cho căn phòng tối đen.

Bắc Bắc xoay người nhìn ra ngoài mãi mới trở mình, chui vào trong lòng Chu Thịnh, nhỏ giọng nói: Ngủ ngon.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!