Chương 41: (Vô Đề)

Văn phòng sáng rực ánh đèn.

Cảnh đêm ngoài cửa sổ vô cùng quyến rũ mê hồn. Chỉ cần đứng trước cửa sổ sát đất đã có thể nhìn thấy ánh sao lấp lánh nơi xa xăm.

Bắc Bắc rất vui, cô hát ngân nga, khoanh chân ngồi ở nơi Chu Thịnh đã sắp xếp cho mình, cúi đầu đọc sách.

Phần da cổ trắng nõn đập vào mắt Chu Thịnh, làm anh chỉ muốn kéo người qua đây, hôn nữa hôn mãi, rồi ôm được một cái nữa mới thấy đủ.

Bắc Bắc.

Dạ? Lúc này, Bắc Bắc đang tập trung vào quyển sách trong tay, không hề phân tâm chú ý đến Chu Thịnh.

"Này, Chu Thịnh, em cầm quyển sách này về nhà đọc được không?" Bắc Bắc quay sang hỏi.

Chu Thịnh nhíu mày, nhìn hành động của cô lúc này, hơi bất đắc dĩ:

"Được chứ, đọc hay lắm à?"

Bắc Bắc ừ ừ hai tiếng:

"Cũng hay đó, em rất thích."

Chủ yếu là vì mỗi khi đọc sách, cô chỉ muốn tập trung đọc, muốn đọc một mạch đến hết, không muốn buông sách một giây phút nào.

Chu Thịnh thấy cô như thế, cho dù muốn ngắt lời cô thì cũng không dám.

"Em cứ đọc tiếp đi, anh chờ là được."

Ừ.

Bắc Bắc trả lời qua loa, cô dồn toàn bộ sức chú ý vào sách vở.

Chu Thịnh nhìn vợ mình ngó lơ, hoàn toàn không thèm để ý tới mình, chỉ có thể im lặng thở dài rồi quay về với văn bản ở trên bàn. Anh bắt đầu tập trung phê duyệt công việc.

Sắp tới công ty phải triển khai vài hạng mục, cộng thêm việc thành lập công ty bên mảng điện ảnh và truyền hình, có thể nói, Chu Thịnh phải chia mình thành ba phân thân mới đủ dùng.

Trong văn phòng ngoại trừ tiếng lật sách thì chỉ có tiếng lật xem văn bản, tiếng ngòi bút viết trên giấy. Tuy rất nhẹ rất khẽ nhưng trong căn phòng tĩnh lặng vẫn có thể nghe loáng thoáng.

Bắc Bắc tình cờ ngước mặt lên nhìn người đàn ông ở bên cạnh, ngắm đến mê mẩn.

Lúc trước, cô chỉ nghe nói khi đàn ông tập trung rất điển trai, rất có sức hút, nhưng vì lúc đó chưa thích ai nên dù người khác nghiêm túc đến mấy, cô cũng không rảnh để quan sát tỉ mỉ.

Nhưng giờ thì khác, nhìn Chu Thịnh trước mặt, Bắc Bắc biết rõ mình đã bị anh thu hút.

Cô biết mình bị thu hút bởi từng cử chỉ hành động của anh, thậm chí biết cả lý do làm tim đập nhanh hơn mỗi khi tình cờ chạm vào người anh. Lý do đó... có lẽ giống như trong tiểu thuyết vườn trường mà hôm trước Bắc Bắc đã đọc, cô đã nảy sinh tình yêu chăng?

Ban đầu, Bắc Bắc không có quá nhiều cảm giác với Chu Thịnh, chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng những tin tức về anh lúc trước đã đủ để khiến Bắc Bắc có ấn tượng xấu về Chu Thịnh.

Nhưng vào hôm tỉnh lại ở bệnh viện, sau cuộc trò chuyện với Chu Thịnh, Bắc Bắc lại giật mình nhận ra người đàn ông này không giống như lời đồn người ta vẫn kể.

Vì ôm suy nghĩ tò mò, cô không từ chối việc Chu Thịnh tới gần, càng không từ chối, à không, phải nói là không thể từ chối cách làm mà Chu Thịnh đề nghị.

Khoảng thời gian sống chung với Chu Thịnh lúc ấy, tuy ngắn nhưng cũng đã khiến Bắc Bắc hiểu biết hơn về Chu Thịnh, mãi cho đến khi cưới anh, rồi tới ngày hôm nay.

Bắc Bắc lại càng hiểu rõ hơn về nhiều chuyện liên quan tới Chu Thịnh.

Nghiêm túc trong công việc, thẳng thắn trung thực với bạn bè và đối xử tốt với cô... Không một tính tình nào của anh không thu hút cô.

Ngay lúc này, cô biết rõ mình thích Chu Thịnh, cũng đã quen với những hành động thân mật của Chu Thịnh. Nhưng Bắc Bắc vẫn không rõ anh thích mình, hay là nguyên chủ Bắc Bắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!