Trong phòng bếp là một đống lộn xộn, Đồng Bắc Bắc thật không dám nhìn kỹ.
Cô chưa bao giờ nghĩ chỉ nấu cơm thôi cũng có thể sinh ra lắm rắc rối thế này. Vừa nhìn những lát khoai tây siêu dày rơi trên đất, cô cảm thấy hơi nhức đầu.
Nhưng không hiểu sao lại hơi buồn cười, trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ lão đại trong giới kinh doanh như Chu Thịnh xuống bếp sẽ gây ra thảm cảnh như vậy.
Hai người nhìn nhau, cũng không ai nói gì.
Chu Thịnh cảm thấy hơi ngượng, anh nhắm chặt hai mắt, hướng về phía Đồng Bắc Bắc nói:
"Cô ra ngoài trước đi."
Đồng Bắc Bắc:
"... Để tôi dọn dẹp một chút đã."
"Không cần, em ra ngoài đi."
Đồng Bắc Bắc trợn mắt, tỏ vẻ không tin:
"Anh chắc chắn mình có thể tự làm được?"
"Đương nhiên, tôi đâu có bị thiểu năng."
Đồng Bắc Bắc nghẹn lời, lẩm bẩm:
"Tôi cũng có bảo anh bị thiểu năng đâu."
Chu Thịnh cười lạnh:
"Ánh mắt vừa rồi của em chẳng khác gì đang nói người này đúng là thiểu năng cả."
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc muốn bật cười, nhưng kịp kìm lại. Cô gật đầu, ồ một tiếng, hỏi:
"Vậy chúng ta sẽ ăn món gì?"
Chu Thịnh nhìn cô chằm chằm, hừ lạnh, Đặt đồ ăn ngoài.
Mịe, lẽ ra anh không nên tới chỗ như phòng bếp.
Đồng Bắc Bắc ừ ừ hai tiếng:
"Vậy tôi đi thu dọn đồ đạc tiếp nhé, anh chắc chắn chỗ này không cần tôi ư?"
Không cần.
Thấy Chu Thịnh kiên quyết, Đồng Bắc Bắc nhún vai rồi xoay người về phòng mình, còn về phòng bếp đang lộn xộn, cô nghĩ chắc Chu Thịnh vẫn có thể dọn dẹp, nhỉ?
Nhìn chằm chằm đến khi cô vào phòng, Chu Thịnh mới vươn chân ra đá một cái, chửi thề một tiếng rồi cầm điện thoại gọi cho trợ lý vẫn chưa đi xa.
"Mua hai phần cơm về cho tôi, nhớ mua ức bò hầm khoai tây với cá kho tàu, còn món khác thì tùy ý cậu."
Trợ lý vội vàng trả lời:
"Vâng, cô Đồng có không ăn món gì không ạ?"
Chu Thịnh nhíu mày, nghĩ giây lát rồi nói:
"Không, mua về nhanh nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!