Có thể nói chẳng ai lần đầu gặp mặt biên kịch mà lại gặp ở nhà hàng cả.
Không khí trong nhà hàng tao nhã. Bắc Bắc từ ngoài nhìn vào trong cảm thấy nơi này sắp xếp thật độc đáo, thiết kế từ gỗ chế tác xây thành một nhà hàng.
Từ bên ngoài đi vào trong, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng nhạc du dương vang lên.
Bắc Bắc và Trần Tĩnh đi vào bên trong.
Tầng một là khu vực mở, không có gì che, trên tường treo không ít tranh vẽ, khiến người ta hoa mắt, nhất thời không cảm nhận được đây là vẽ lên hay dán lên.
Sau khi Bắc Bắc nói với nhân viên nhà hàng liền đi lên phòng riêng trên tầng hai nơi Vu Viên hẹn gặp cô.
Gõ cửa phòng riêng, sau khi nghe thấy tiếng nói truyền ra thì Bắc Bắc đẩy cánh cửa đi vào. Khi Bắc Bắc nhìn thấy Vu Viên liền cười nói: Chào biên kịch!
Vu Viên cười nhẹ, nhìn Bắc Bắc nói: Ngồi đi.
Vâng.
Sau khi ngồi xuống, hai người không nói gì thêm, Bắc Bắc giới thiệu Trần Tĩnh cho Vu Viên biết:
"Đây là người quản lý của em, Trần Tĩnh."
Vu Yên gật đầu:
"Chào chị, tôi là Vu Viên."
Trần Tĩnh khẽ mỉm cười:
"Hân hạnh được làm quen với chị."
Vu Viên rất tự nhiên đưa thực đơn cho hai người, nói:
"Thật xin lỗi. Sau khi em đi rồi mới gọi điện thoại. Chắc hai người chưa ăn trưa, ăn chung nhé, vừa ăn vừa nói chuyện được chứ?"
Bắc Bắc gật đầu, không từ chối: Được ạ.
Cô ngước mắt nhìn Vu Viên, cười nhẹ. Tuổi của Vu Viên không lớn, chỉ là nhìn có vẻ trưởng thành, đương nhiên không chỉ vì bề ngoài mà còn vì cách nói chuyện rất sành sỏi.
Bắc Bắc suy nghĩ xong về vị tác giả này, thu hết lại sự kinh ngạc trong ánh mắt, cúi đầu nghiêm túc gọi đồ ăn.
Không thể không nói, nhà hàng mà Vu Viên chọn rất tốt, đồ ăn nhìn thấy rất hấp dẫn, hương vị, màu sắc hoàn hảo. Sau khi gọi đồ ăn xong thì mọi người cũng không nói chuyện, ngược lại bắt đầu ăn cơm.
Không lâu sau đồ ăn được mang lên, ba người liền tập trung ăn uống.
Sau khi đã ăn kha khá rồi, Bắc Bắc mới hỏi: Biên kịch Vu Viên.
Vu Viên cười:
"Gọi tên thôi là được rồi."
"Vâng, chị gọi em ra đây là muốn nói chuyện gì?"
Vu Viên sững người vài giây, nhìn khuôn mặt tuổi trẻ phơi phới của Bắc Bắc, lớp trang điểm không đổi gì cả, vẫn như trước đó mới gặp, ngay cả cột tóc đuôi ngựa cũng chưa thả xuống.
Vu Viên nhìn chăm chú đến thất thần.
Mãi đến khi Bắc Bắc gọi tên lần thứ hai, chị mới bình tĩnh lại, nói xin lỗi:
"Xin lỗi nhé, ngớ ngẩn rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!