Nhiệt độ trong xe dần tăng cao.
Bắc Bắc chỉ cảm thấy khắp người nóng hừng hực. Anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, mút rồi liếm như thể vô cùng lưu luyến.
Cạy mở răng ngà, tiến thẳng vào trong.
Nhất thời, Bắc Bắc chỉ thấy khó thở. Bên trong xe, hơi thở họ hòa vào nhau, cảm nhận đối phương đang ở cận kề.
Rất lâu sau, Chu Thịnh mới thả cô ra, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cô, mỉm cười hỏi: Thế nào?
Hả? Mặt dại ra, đầu óc Bắc Bắc vẫn chưa kịp quay trở lại. Đợi sau khi nói xong, cô mới kịp phản ứng Chu Thịnh vừa nói gì, cô nhớ lại rồi nhịn không được mà trừng mắt lườm anh một cái. Đôi mắt long lanh đó thoạt trông vô cùng đáng yêu.
Làm Chu Thịnh không kìm được lại vươn người cắn cô một cái, khẽ cười hỏi:
"Tốt hơn lúc em đọc tiểu thuyết chứ nhỉ."
Bắc Bắc: ... Phải ấu trĩ đến mức nào mới dám so sánh như thế!
Cô khẽ ho một tiếng, liếc Chu Thịnh, thấp giọng nói: Ấu trĩ.
Chu Thịnh vươn tay ôm eo cô, nghiến răng nghiến lợi:
"Anh vẫn có thể ấu trĩ hơn một chút nữa đấy."
Bắc Bắc không nói gì, chỉ trợn trừng mắt:
"Đi mau, đỗ ở cửa trường học gây ảnh hưởng xấu đấy."
Xe đã đỗ lại hơn mười phút, Bắc Bắc nghĩ thế nào cũng thấy khủng bố.
Nghe vậy, Chu Thịnh hừ lạnh một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuy bên ngoài có không ít người đi tới đi lui, nhưng cũng có người nghển cổ nhìn sang phía bên này.
Cũng may hôm nay Chu Thịnh khiêm tốn, chỉ đi một chiếc xe khá phổ biến tới, không thì bây giờ hai người đã bị vây xem rồi.
"Được, chuyện khác chúng ta về nhà rồi tính sau."
Chuyện gì cơ? Bắc Bắc bất đắc dĩ nhìn anh:
"Hôm nay anh tới đón em sớm như vậy, không bận việc à?"
Chu Thịnh ừ một tiếng:
"Bình thường, sáng mai phải đến công ty một chuyến."
Tuy được nghỉ hai ngày thứ bảy và chủ nhật, nhưng thứ bảy Chu Thịnh vẫn sẽ tới công ty xử lý vài việc. Thân là ông chủ, suy cho cùng cũng khó mà như cấp dưới, thoải mái tận hưởng ngày nghỉ.
Bắc Bắc hiểu ra, ồ một tiếng: Rất tốt.
Chu Thịnh nghẹn lời, ghé mắt nhìn cô một cái:
"Mai em có hẹn với Trần Tĩnh?"
Sao anh lại biết? Bắc Bắc hơi giật mình, rõ ràng sáng nay cô mới nói chuyện với Trần Tĩnh, hẹn ngày mai gặp mặt nhau, thảo luận một vài chuyện.
Chu Thịnh bật cười, giải thích:
"Trần Tĩnh kể với anh thế, cũng đã nói tên kịch bản em nhìn trúng."
Rồi sao nữa? Bắc Bắc nhoẻn miệng cười nhìn anh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!