Thân phận của Bắc Bắc thật ra không được xem là bí mật trong nhà họ Đồng.
Có thể nói ngoại trừ Bắc Bắc thì những người còn lại đều biết.
Còn Bắc Bắc thì mãi một ngày trước khi cắt cổ tay tự tử mới biết được.
Cô là con gái nhà họ Đồng, nhưng không phải con của mẹ Đồng, mà là em cùng cha khác mẹ với bốn chị gái khác. Đằng sau còn có rất nhiều chuyện, nhưng Bắc Bắc không rõ lắm, cô chỉ nhớ cuộc trò chuyện nghe lén được ở phòng sách hôm đó.
Mẹ Đồng chỉ trích cha Đồng:
Nó cũng không phải con tôi dứt ruột đẻ ra, dựa vào cái gì bắt tôi đối tốt với nó.
Ngay lúc đó, Bắc Bắc không chịu nổi sự đả kích lớn như vậy. Thật ra ngẫm lại cũng thấy hợp lý, ở nhà họ Đồng, Bắc Bắc chưa từng được đối xử một cách ấm áp, kể từ lúc có trí nhớ cho tới nay, dù là mẹ Đồng hay bốn chị gái đều có thái độ ngó lơ được thì ngó lơ, còn cha Đồng càng miễn bàn.
Bận việc đến nỗi không thấy cả bóng người, thường ngày Bắc Bắc cũng chẳng thấy mặt người cha này.
Chuyện trong nhà đều do mẹ Đồng chịu trách nhiệm hoàn toàn, cho dù Bắc Bắc muốn tìm người cùng khóc hay tâm sự cũng chẳng có ai.
Người duy nhất quan tâm đến cô cũng chỉ có dì bảo mẫu trong nhà.
Nghĩ đến đây, không biết vì sao Bắc Bắc lại thấy khó chịu. Cô nghĩ: lí do dẫn đến cái chết của nguyên chủ Bắc Bắc, ngoại trừ bị ép cưới với người mình không thích, thậm chí còn chưa bao giờ gặp mặt, thì rất có thể là do biết được thân phận của mình.
Đêm đó, sau khi nghe được tin tức, nguyên chủ Bắc Bắc im lặng rón rén ra khỏi phòng sách, quay về phòng mình.
Hôm sau liền tự tử.
Sau khi kể hết cho Chu Thịnh, anh một mực giữ im lặng, rất lâu sau đó mới vươn tay xoa tóc cô, ôm người vào lòng, hạ giọng nói:
"Giờ còn hối hận không?"
Nghe vậy, Bắc Bắc giật mình ngây ra một lúc rồi lắc đầu:
"Không.'' Chẳng có gì để hối hận, trái lại, cô còn thấy may mắn vì đã rời khỏi nhà họ Đồng."Không hối hận.
"Bắc Bắc nhỏ giọng nói:"Chu Thịnh, em rất biết ơn anh.
"Cho dù là nguyên chủ Bắc Bắc hay Bắc Bắc cũng đều biết ơn anh vì có thể được sống như hiện giờ. Tuy Bắc Bắc không hiểu vì sao Chu Thịnh muốn cưới cô, nhưng giờ ngẫm lại, quyết định này là đúng đắn cho tất cả mọi người. Chu Thịnh bật cười, cúi đầu nhìn cô:"Ngốc, ơn nghĩa gì hả, lúc trước anh còn khiến em tự tử đấy.
"Nói rồi, anh cầm cổ tay Bắc Bắc lên xem, vết sẹo rất mờ, nhưng vẫn còn tồn tại ở đó. Anh di ngón tay ma sát trên vết sẹo. Đầu ngón tay thô ráp chạm vào cổ tay cô, ngưa ngứa."Còn đau không?Bắc Bắc lắc đầu,Không đau nữa.
"Cổ tay sớm đã không có cảm giác đau đớn gì nữa. Chu Thịnh khẽ ừ một tiếng, dịu dàng nói:"Bất kể sau này có gặp chuyện gì, em cũng không được phép lặp lại việc ngốc nghếch như thế nữa.
"Bắc Bắc phì cười, cong môi đáp:"Em biết rồi.
"Cô sẽ không làm tổn thương tới mình nữa, với Bắc Bắc, mạng sống là trên hết. Cho dù cuộc sống khó khăn, cũng phải bảo vệ tính mạng của mình. Bắc Bắc ngước mắt nhìn Chu Thịnh, hỏi:"Anh không hỏi xem em có biết mẹ ruột mình là ai không ư?Chu Thịnhhmmmột tiếng, rồi nói:Em không biết.
"Bắc Bắc sửng sốt, cười khổ đáp:"Đúng vậy." Cô không biết thật. Ngày đó cũng chỉ có dũng khí nghe được chừng ấy, sau khi nghe xong, nguyên chủ Bắc Bắc bỏ về phòng ngay.
Cô ấy hoàn toàn không dám hỏi mẹ ruột là ai, thậm chí cũng không dám cho người nhà họ Đồng biết được cô ấy đã nắm rõ thân phận khác người của mình.
Chu Thịnh hôn lên khóe môi cô, an ủi:
"Dù cha mẹ em là ai, em cứ nhớ mình là vợ anh là được."
Nghe vậy, Bắc Bắc cười híp mắt nhìn anh:
"Anh không sợ ngộ nhỡ người trong nhà biết thì sẽ thế nào ư?"
Chu Thịnh đằng hắng một tiếng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!