Buổi sáng ngày hôm sau, Bắc Bắc vừa thức dậy đã tràn đầy sức sống.
Cô lăn qua lăn lại trên giường của mình vài vòng, không khỏi kích động. Mặc dù ở khách sạn rất tiện nghi nhưng mà ở nhà vẫn là tuyệt vời nhất.
Tối hôm qua nói chuyện với Chu Thịnh cũng xem như ổn thỏa.
Ở trên giường cô ngâm nga vài tiếng, vùi đầu cọ cọ vào cái gối thơm mát mềm mại, vừa định đứng lên thì nghe thấy tiếng gọi.
Vợ ơi, em dậy chưa?
Bắc Bắc khẽ ho, nín cười, bình tĩnh trả lời: Vâng, dậy rồi.
"Bữa sáng muốn ăn cái gì?"
Ăn gì cũng được.
Chu Thịnh: ... ... Anh thực sự không biết nên mua cái gì được đây! !
Cuộc đối thoại về việc bữa sáng ăn gì chỉ có như vậy.
Bởi vì Bắc Bắc không nói bữa sáng muốn ăn cái gì cho nên để dỗ dành cô, Chu Thịnh đã ra ngoài mua đồ ăn sáng mà Bắc Bắc thích ăn mang về.
Khi anh mua về đến nhà, vừa đúng lúc Bắc Bắc rửa mặt đi ra, đang ngồi ở phòng khách cúi đầu xem điện thoại. Bản tin buổi sáng trong tivi đang phát sóng, giọng nói của người dẫn chương trình vang lên trong phòng khách rộng rãi.
Nghe thấy tiếng động, Bắc Bắc ngước lên nhìn anh.
Hai người nhìn nhau, Chu Thịnh liền nói: Vợ à.
Hử? Bắc Bắc nhướng mày nhìn anh: Ăn sáng thôi.
Chu Thịnh: ... ... ... Ừm.
Ăn sáng, ăn sáng, ăn sáng! Hứ!
Hai người im lặng ăn sáng. Mỗi lần Chu Thịnh muốn nói gì đó thì Bắc Bắc liền quay đi xem tivi, có thể nói xem Chu Thịnh như người vô hình.
Mặc dù đêm hôm qua đã nói rõ ràng nhiều chuyện nhưng mà Bắc Bắc vẫn cảm thấy khó chịu. Cô thật sự muốn biết Chu Thịnh kết bạn với kiểu người gì, có ai mà đi giới thiệu cho bạn bè mấy cô bạn gái như vậy.
Tuy nhiên nghĩ lại thì Bắc Bắc cũng cảm thấy bình thường,
Đúng là thấy bình thường nên cô mới tức giận.
Thân phận của Chu Thịnh đúng là phiền phức.
Nhiều tiền lại đẹp trai. Bắc Bắc suy nghĩ, liếc mắt nhìn người đàn ông đang cúi đầu ăn sáng, thầm thở dài.
Chu Thịnh.
Chu Thịnh ngẩng đầu nhìn cô, ngay lập tức đặt đồ trong tay xuống, nịnh nọt nói: Vợ à, em nói đi.
Bắc Bắc cạn lời, nhìn khuôn mặt bày ra vẻ mong đợi của anh, suy nghĩ vài giây rồi nói:
"Không có gì, em chỉ muốn nhắc nhở anh lát nữa đi siêu thị mua sầu riêng."
Chu Thịnh: ... ... ... .
Thu lại hết sự kinh ngạc, anh nói: Được.
Không được cũng phải được, ai bảo Chu Thịnh anh làm sai chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!