Đồng Bắc Bắc híp mắt, không nói gì. Không đồng ý thì sao chứ, vẫn phải cưới Chu Thịnh đấy thôi. Như lời anh đã nói từ sáng, bất kể cô chống đối thế nào, kết quả cũng chẳng khác nhau là mấy, chung quy vẫn phải kết hôn.
Thay vì chống đối, chẳng bằng thẳng thắn vô tư đồng ý, chuyện khác thì nghĩ cách giải quyết sau.
Nghĩ đến tình cảnh của mình ở nhà họ Đồng, thật ra thì rời khỏi nhà họ Đồng có khi lại tốt hơn, dù sao nhà họ cũng rất thuận tay hay việc trong lĩnh vực bán con gái.
Dù giờ cô không phải cưới Chu Thịnh như ý muốn ban đầu thì sau này cũng sẽ được sắp xếp kết hôn với một ông già nào đó khi không hề hay biết gì. Đồng Bắc Bắc nghĩ, so với việc lấy một ông già, thì ít nhất về mặt ngoại hình, Chu Thịnh cũng không tệ.
Đồng Bắc Bắc gật đầu, khẽ ừ một tiếng: Con đồng ý. Cô dừng lại rồi nói tiếp:
"Nhưng con muốn được thương lượng với Chu Thịnh về đám cưới."
Nghe vậy, mẹ Đồng cười tủm tỉm, vội vàng trả lời:
"Được chứ được chứ, đương nhiên không có vấn đề gì, việc này mẹ sẽ sang nói với tổng giám đốc Chu."
Đồng Bắc Bắc vâng dạ xong lại im lặng.
Cha mẹ Đồng ngồi trong phòng bệnh không quá lâu, sau khi nghe được câu trả lời từ Đồng Bắc Bắc liền rời đi với cảm giác vừa lòng thỏa dạ.
Trong phòng bệnh lại khôi phục sự tĩnh lặng vốn có. Vào những ngày sau, Đồng Bắc Bắc có gặp thêm bốn chị gái của mình, còn Chu Thịnh, tối hôm đó biết cô đồng ý thì có đến phòng bệnh một chuyến, sau đó thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mãi đến khi Đồng Bắc Bắc xuất viện chuẩn bị về nhà, Chu Thịnh mới tới đón cô.
"Sao anh lại tới đây?"
Chu Thịnh nhíu mày, đút hai tay vào túi đứng một bên, cười giễu cợt:
"Sao, không muốn nhìn thấy tôi à?"
Đồng Bắc Bắc lắc đầu: Không phải.
Chu Thịnh lấy tay gõ lên mặt bàn, ngồi xuống bên cạnh nhìn cô:
"Đồ đạc đã sắp xếp xong hết rồi à?"
Xếp xong hết rồi.
Chu Thịnh nhìn trợ lý ở cạnh:
"Mang đồ của em ấy lên xe đi."
Vâng.
Sau khi trợ lý rời khỏi, Chu Thịnh mới giải thích sao anh lại đến đón cô.
"Tạm thời em qua chỗ tôi ở." Anh ngập ngừng, nhắc nhở:
"Bọn họ muốn để hai chúng ta bồi dưỡng tình cảm."
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc hé miệng thở dốc, muốn từ chối, nhưng không tìm được cớ để biện hộ.
Cô đứng tại chỗ hồi lâu, cân nhắc xem mình đến ở chỗ của Chu Thịnh hay về nhà thì tốt hơn, kết quả cuối cùng dĩ nhiên là đến chỗ Chu Thịnh có thể sẽ rất tốt, ít nhất người này cũng không nói năng tùy tiện như bề ngoài.
Ừ.
Lần này lại đến lượt Chu Thịnh cảm thấy lạ lùng.
Em vừa bảo ừ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!