Cửa mở ra, bốn mắt nhìn nhau.
Hai người chỉ chưa gặp một tuần, nhưng Bắc Bắc chợt cảm thấy cứ như đã lâu lắm rồi, thậm chí còn dài hơn cả một tháng, cô chưa nhìn thấy người đàn ông trước mặt.
Cô hé miệng thở dốc, vừa định hỏi: Sao anh... Hai chữ tới đây còn chưa nói thành lời, Chu Thịnh đã chen vào trong, tay cũng nhân đó mà đóng cửa lại, một tay ôm eo Bắc Bắc, tay kia buông nắm đấm cửa, giữ gáy cô rồi cúi đầu hôn xuống.
Chu...
Ừ. Chu Thịnh cúi đầu hôn cô, khẽ cắn lên khóe môi cô. Thừa lúc cô đau, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào trong, môi lưỡi quấn lấy nhau.
Trong lúc nhất thời, Bắc Bắc không thể nói được dù chỉ một chữ, miệng chỉ có thể phát ra tiếng rên nho nhỏ.
Qua hồi lâu, Chu Thịnh buông môi cô ra, cúi đầu chạm nhẹ lên rồi cười hỏi: Vợ à.
Hả?
"Giờ còn cảm thấy anh thích đàn ông nữa không?"
Bắc Bắc: ... Em đâu... Còn chưa nói hết câu, Chu Thịnh đã cắn cô một cái.
Cô bị đau, kêu á một tiếng, Anh làm gì thế?
Phạt em.
Nghẹn lời, Bắc Bắc giương mắt lườm anh. Bị đôi mắt như ngậm nước đó nhìn, Chu Thịnh chỉ cảm thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Bắc Bắc. Chu Thịnh cúi đầu, tựa trán lên trán cô, hôn lên chóp mũi cô, hỏi với giọng khàn khàn: Có nhớ anh không?
Bắc Bắc bật cười, dở khóc dở cười nhìn anh, vươn tay chủ động ôm cổ Chu Thịnh, dùng hành động để chứng minh mình có nhớ anh hay không.
Trong phòng, một đôi vợ chồng mới cưới lâu ngày không gặp phát ra mật ý nồng đậm khắp bên trong.
Một lúc lâu sau, Chu Thịnh mới ôm người, ngồi xuống mép giường.
Cuối cùng, hai người cũng không làm tới bước đó. Dù rằng anh muốn, nhưng khi Bắc Bắc vẫn chưa thích anh đến mức sẵn sàng làm chuyện đó, cho dù Bắc Bắc đồng ý, Chu Thịnh cũng sẽ không ép buộc cô.
Hít thở từ từ, Chu Thịnh lấy lại vẻ mặt bình thường, tay xoa lên tóc cô, anh nói: Ngạc nhiên không?
Bắc Bắc vội vàng gật đầu, Ngạc nhiên.
Vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, cô nhìn Chu Thịnh, không nhịn được mà hỏi:
"Sao anh lại tới đây?" Trước đó cô cũng không nghe Chu Thịnh muốn tới, nay lại bất ngờ gặp được người, thật sự quá bất ngờ.
Chu Thịnh cười khẽ, cong cong môi:
"Vợ anh đã chưa về nhà một tuần, nếu không tới, anh sợ vợ quên anh mất."
Bắc Bắc nghẹn lời, cười bất đắc dĩ:
"Sẽ không có chuyện đó đâu."
Chu Thịnh hừ lạnh một tiếng, nheo mắt nhìn cô:
"Vậy thì chưa chắc, vợ anh còn nghi anh thích đàn ông cơ mà."
Bắc Bắc: ...
Nhìn dáng vẻ đòi nợ cũ của Chu Thịnh, Bắc Bắc hơi dở khóc dở cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!