Chương 25: (Vô Đề)

Bắc Bắc sửng sốt, nghe giọng Chu Thịnh ở đầu bên kia truyền đến mà dở khóc dở cười.

Cô nhịn cười, an ủi Chu Thịnh:

"Làm gì có, vợ anh không thích người đó đâu."

Chu Thịnh hừ một tiếng, vô cùng ngạo kiều:

"Lừa đảo, nam minh tinh trước đây em thích chính là anh ta." Đó cũng là nguyên nhân làm cho Chu Thịnh lên cơn ghen lần trước. Trước đó không lâu anh mới biết, lúc trước Bắc Bắc rất rất rất thích một nam nghệ sĩ tên là Lê Tiêu.

Mà Bắc Bắc còn giấu anh gặp Lê Tiêu kia hai lần, còn sắp đóng chung một bộ phim. Chu Thịnh cảm thấy nguy cơ đã cận kề, bèn điều tra nam diễn viên Lê Tiêu nọ từ đầu đến đuôi.

Sau khi biết người ta không có bất cứ scandal nào, Chu Thịnh cảm thấy nguy cơ càng lớn hơn.

Bắc Bắc quả thật không kìm được ý cười nơi khóe miệng, vội vàng an ủi Chu Thịnh:

"Em không thích Lê Tiêu đâu, thật đấy, cùng lắm chỉ là hơi hâm mộ thôi."

Chu Thịnh hừ một tiếng:

"Còn hâm mộ cơ đấy, anh ghen."

Bắc Bắc: ... Đến cuối cùng, Bắc Bắc chẳng muốn an ủi anh thêm câu nào nữa, rốt cuộc cô thích gã đàn ông ngạo kiều này ở điểm gì nhỉ?

Dỗ dành mãi, Bắc Bắc đã mệt mỏi, nhưng Chu Thịnh vẫn trong trạng thái ngạo kiều. Cô suy nghĩ giây lát rồi vờ tức giận, hỏi Chu Thịnh:

"Chu Thịnh, anh còn nói như thế thì em tắt máy đây."

Chu Thịnh đờ ra, vội vàng sửa miệng:

"Được được, chúng ta không nói đến gã đàn ông anh ghét kia nữa, chúng ta nói về chuyện của em đi."

Bắc Bắc: Ừ.

Chu Thịnh cười hỏi:

"Ở đó thấy thế nào? Đã quen chưa?"

Bắc Bắc trả lời từng câu một:

"Thật ra cũng không tệ lắm, em còn quen được, Mã Viễn đối xử với em khá tốt."

Nghe vậy, Chu Thịnh ừ một tiếng:

"Nếu thấy không quen ở đâu, nhớ phải nói với anh đấy."

Vâng.

Hai người nói một hồi lâu mới tắt máy.

Cúp máy rồi, Bắc Bắc sấy khô tóc, bôi kem dưỡng da rồi nằm thoải mái trên giường lớn.

Bôn ba cả buổi sáng, lúc này với cô, giường là nơi thoải mái nhất.

Cửa sổ của khách sạn đều rất lớn, Mã Viễn cũng rất hào phóng với nghệ sĩ trong đoàn làm phim, dù là người mới như Bắc Bắc cũng có thể ở riêng một phòng, hơn nữa phòng cũng không bé, thế coi như rất tốt rồi.

Bắc Bắc ngước mắt, nhìn ánh sáng xuyên qua tấm rèm mỏng, tạo thành quầng sáng, chiếu sáng cho căn phòng đã tắt đèn.

Nương theo ánh sáng, Bắc Bắc nhìn lên trần nhà sang sáng, hơi bùi ngùi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!