Chương 22: (Vô Đề)

Bắc Bắc hả một tiếng, kinh ngạc nhìn Chu Thịnh:

"Em đâu có nói là ly hôn đâu?"

"Ý em vừa nói không phải như vậy sao?"

Bắc Bắc: ? ? ? ? Cô lúc nào lại bày tỏ ý nghĩ ly hôn cơ chứ. Cô im lặng nhìn anh, rất muốn cười nhưng mà sự thật thì trong lòng đau khổ.

Thì ra trong mắt Chu Thịnh, cô không mang lại chút cảm giác an toàn nào cả. 

Chu Thịnh.

Ánh mắt mạnh mẽ của Chu Thịnh nhìn cô, anh mím môi nói: Em nói đi.

Bắc Bắc dở khóc dở cười:

"Em không muốn ly hôn, cũng không có ý nghĩ đấy." 

Cô trầm mặc một hồi xong lại nói tiếp:

"Em chỉ muốn để hai chúng ta suy nghĩ rõ ràng, sau này mọi việc không thể giải quyết một cách phiến diện hay là vì một cái gì đó mà ngay lập tức kết luận, được không?"

Bắc Bắc chỉ hy vọng, nếu như hai người muốn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này mà không phải như tình trạng bây giờ, chỉ là cuộc hôn nhân hữu danh vô thực.

Những việc như thế này nhất định phải suy nghĩ thấu đáo. 

Một cuộc hôn nhân hạnh phúc còn mệt hơn, khó khăn hơn nhiều so với chuyện yêu đương. 

Hôn nhân sẽ liên quan đến rất nhiều thứ. Tuy là Bắc Bắc chưa từng trải qua nhưng mà những việc nên hiểu đều hiểu.

Cô không phải kẻ ngốc nghếch, ngược lại cô lại hiểu chút ít chuyện đối nhân xử thế. 

Những việc liên quan đến hôn nhân, trước đây đã nghe qua rất nhiều, cũng chứng kiến rất nhiều. 

Cô thừa nhận cô hơi hơi thích Chu Thịnh, quan tâm đến ý nghĩ của Chu Thịnh, cho nên cô không muốn cùng anh giống như trước đó nữa, không muốn phải sống xa cách nữa.

Nếu như muốn thay đổi thì tất nhiên hai người nhất định phải thay đổi. 

Không phải là Bắc Bắc thì là chính Chu Thịnh, hoặc cả hai người cùng thay đổi. Phải bao dung khuyết điểm của đối phương, phải phóng đại ưu điểm của đối phương ngay trước mắt mình, tiếp nhận nó, cất giữ nó. 

Sau một hồi lâu, Chu Thịnh trầm ngâm gật đầu đáp: Được, anh hiểu rồi.

Ừm. Bắc Bắc nhìn anh, nhỏ giọng lên tiếng:

"Thôi đi ngủ đi, em cũng đi nghỉ đây."

Chu Thịnh hiểu rõ, cúi xuống nhìn vào Bắc Bắc, trên mặt cô thể hiện sự kiên định, giống như ban đầu đồng ý cùng kết hôn với anh, khi nói về ba điều quy ước. 

Suy nghĩ thật lâu sau, Chu Thịnh vươn tay vuốt tóc cô, nhỏ giọng đáp:

"Ngủ ngon, đi nghỉ sớm đi nhé."

Chúc anh ngủ ngon.

Sau khi thấy Chu Thịnh đi, Bắc Bắc mới đóng cửa phòng lại, quay về ổ chăn ấm áp của mình. Cô cầm điện thoại nhắn tin cho Tiểu Ngư, muốn nói chuyện gì đó nhưng cứ cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống. 

Tiểu Ngư không biết chuyện cô kết hôn, bây giờ cô nói ra thì có vẻ không thích hợp lắm.

Bắc Bắc đưa tay, vò vò rối tóc, hít một hơi dài, thôi đi, được bước nào hay bước đó đi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!