Trong phòng bật đèn sáng, ánh sáng vàng ấm áp ngay trên đỉnh đầu lắc lư làm chói mắt.
Bắc Bắc kinh ngạc nhìn Chu Thịnh, cằm bị đau nên khó chịu.
Cô nhìn Chu Thịnh chằm chằm, muốn đẩy tay anh đang nắm cằm mình ra nhưng không có kết quả gì.
Chu Thịnh hiện tại nhìn hết sức nguy hiểm, hơn bất kỳ lúc nào khác. Bắc Bắc nhìn vẻ mặt nguy hiểm của anh, trong mắt anh tỏa ra sự lạnh lẽo khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Rõ ràng trời đang chuyển qua đầu xuân, nhưng bắt đầu từ lòng bàn chân, cô không tự chủ được mà run rẩy.
Chu Thịnh.
Chu Thịnh cười lạnh, cúi đầu nhìn cô, nghiến chặt hàm dưới, ánh mắt lạnh băng:
"Lấy anh khiến em khó chịu vậy sao?"
Bắc Bắc hốt hoảng, theo bản năng lắc đầu:
"Anh đang nói gì vậy?"
Chu Thịnh nhìn thấy phản ứng của cô như vậy thì cười giễu cợt:
"Nếu không khó chịu thì tại sao bây giờ em lại muốn trốn tránh anh?"
Không đợi Bắc Bắc trả lời, anh tiếp tục nói:
"Nếu như không khó chịu, vậy thì đêm nay em hãy hoàn thành nghĩa vụ của em đi."
Bắc Bắc sửng sốt, không phản ứng lại, Chu Thịnh liền cúi xuống hôn cô mang theo sự hung hăng, tàn nhẫn. Chu Thịnh ở phía trên của Bắc Bắc mạnh mẽ hôn lên môi cô, nào cắn, nào liếm rồi mút môi cô.
Cường độ mạnh như vậy khiến cho Bắc Bắc liên tục kêu rên. Điều này lại càng khiến cho Chu Thịnh không kiềm chế được sức mạnh của bản thân, càng điên cuồng muốn cô hơn.
"Chu Thịnh, anh buông ra."
Chu Thịnh cười lạnh, tiếp tục cúi đầu hành động.
"Em là vợ anh, anh làm như vậy cũng đúng mà thôi."
Hai tròng mắt Bắc Bắc rưng rưng nhìn Chu Thịnh, cô không biết tại làm sao đột nhiên Chu Thịnh lại biến thành bộ dạng như vậy.
Cô biết bản thân mình không còn đường lui, cũng không chạy trốn nữa, nháy mắt Bắc Bắc không phản kháng nữa, để mặc cho Chu Thịnh muốn làm gì thì làm, cô không giãy giụa nữa... ...
Rất lâu sau đó, quần áo trên người Bắc Bắc đã không còn ngay ngắn nữa, tay cô bị quần áo trói lại, đáy mắt lộ vẻ sợ hãi, ánh mắt lo sợ nhìn Chu Thịnh.
Giọng nói Chu Thịnh khàn khàn vang bên tai cô: Bắc Bắc.
Đừng tới gần đây! Ánh mắt hoảng sợ của Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh.
Chu Thịnh đưa tay muốn chạm vào người cô, chưa đụng tới mặt thì cô đã quay mặt đi.
Bắc Bắc ngước mắt nhìn Chu Thịnh, mím môi, ngồi sang một bên trông rất đáng thương.
Chu Thịnh rũ mắt nhìn, lúc này bỗng nhiên anh thấy hối hận. Anh đã khiến cô hoảng sợ. Rõ ràng ý muốn của anh không phải như thế nhưng mà cứ nghĩ đến việc đổi chuyên ngành của Bắc Bắc, rồi dạo gần đây cô đi gặp người kia, chiều hôm nay cũng như thế, anh cảm giác buồn bực, tức giận.
Tại sao? Bản thân anh không đáng tin sao? Hai người đã kết hôn lâu rồi, mặc dù ban đầu không có tình cảm gì nhưng mà thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, đáng ra phải nảy sinh tình cảm rồi mới đúng.
Cho dù không có nhưng mà chuyện này Bắc Bắc không nên giấu giếm anh mới phải. Hơn nữa, Chu Thịnh không chỉ hỏi có một lần, rồi lần nào cũng bị Bắc Bắc lảng tránh.
Tưởng tượng đến những chuyện này, Chu Thịnh không chịu nổi lại lo xa. Sở dĩ cô muốn làm diễn viên, muốn đi quay phim, còn không phải là muốn trốn chạy khỏi anh, muốn bay khỏi nhà giam.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!