Chương 2: (Vô Đề)

Người đàn ông trước mặt quần áo chỉnh tề, vẻ mặt lãnh đạm, mắt nhìn thẳng vào Đồng Bắc Bắc.

Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói chuyện.

Mãi đến khi Đồng Bắc Bắc không thể tiếp tục mắt đối mắt với đôi mắt sâu thẳm kia, cô mới xoay đầu, tránh khỏi ánh nhìn của Chu Thịnh.

Tỉnh rồi?

Chu Thịnh tùy ý ngồi trên sofa, bên tai cô văng vẳng giọng nói trầm ấm của anh.

Đồng Bắc Bắc nhíu mày, nghĩ lại hình thức ở chung giữa người này và nguyên chủ. Cho tới giờ, Đồng Bắc Bắc đều không hề thích người đàn ông tên Chu Thịnh này, thậm chí còn hơi ghét, vấn đề này bắt nguồn từ ấn tượng về Chu Thịnh trong lòng Đồng Bắc Bắc.

Chu Thịnh là người đàn ông có thể lên hotsearch hằng tuần, thậm chí là hằng ngày. Mà người xuất hiện trên hotsearch cùng anh chắc chắn là phụ nữ trong showbiz hoặc người nổi tiếng trên mạng khác... Chu Thịnh cứ như thể ai đến cũng không khước từ, cô gái nào dâng tới cửa cũng đều được nâng đỡ.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đồng Bắc Bắc không đồng ý cưới anh: quá khốn nạn. Đối với Đồng Bắc Bắc

- một thiếu nữ vừa tròn hai mươi chưa từng yêu đương mà nói, cô rất trông mong về tình yêu, hy vọng có một mối tình say đắm đơn giản đẹp đẽ, mà không phải việc vừa đủ tuổi đã bị ép cưới một người đàn ông xa lạ, thậm chí còn ghét cay ghét đắng.

Đồng Bắc Bắc im lặng một lúc, mới lạnh nhạt trả lời: Ừ.

Chu Thịnh cười khẽ, tiếng cười hơi ngả ngớn, có phần làm người khác khó chịu.

"Không đồng ý gả cho tôi ư?" Chu Thịnh kề lại sát gần cô, tiếng anh lướt qua tai, làm cô tê dại một hồi.

Nếu không nhờ định lực tốt, đảm bảo Đồng Bắc Bắc sẽ bị hành động của người đàn ông trước mặt làm cho mặt đỏ tim đập, cô quay mặt đi, không muốn tiếp tục nhìn gương mặt gợi đòn của người đàn ông trước mặt.

Anh nói xem?

Cô dừng lại rồi nói tiếp:

"Bất kể tôi đồng ý hay không, không phải kết quả cuối cùng vẫn như nhau à?"

Nghe vậy, Chu Thịnh nhíu mày, hơi kinh ngạc vì nghe cô phản bác lại mình. Nếu anh không nhớ nhầm thì nữ sinh tên Đồng Bắc Bắc này lúc nào cũng nhìn mình với ánh mắt chán ghét, khi nói chuyện với cô thì hầu hết anh nói được mười chữ, cô chỉ đáp có một chữ.

Đây là lần đầu cô mở miệng phản bác Chu Thịnh như vậy. Nhìn tình trạng cô hiện tại, trái lại Chu Thịnh cảm thấy người này có sức sống hơn hẳn quá khứ.

Chu Thịnh nheo mắt, nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc, cười khẽ: Em nói rất đúng.

Anh dừng lại một chút, lên tiếng nhắc nhở:

"Cho nên đừng làm những việc ngu ngốc như thế này nữa. Dù sao kết quả vẫn thế thôi."

Đồng Bắc Bắc: ... Nếu cô không ở trong showbiz nhiều năm, sớm học được cách giữ cảm xúc cá nhân thì giờ đã nhìn người đàn ông này bằng ánh mắt khinh bỉ.

Cô cười lạnh, không đáp lại.

Cười lạnh phù hợp với tính cách vốn có của Đồng Bắc Bắc, Chu Thịnh nhìn cô xong liền thu người lại, ngồi xuống ghế tựa bên cạnh giường nằm.

"Trưa nay muốn ăn gì?"

"Không muốn ăn gì cả."

Chu Thịnh nhíu mày, nhìn cô, nhắc:

"Vậy thì uống thuốc đi."

Đồng Bắc Bắc: ?????? Uống thuốc??? Cô quay đầu sang lườm Chu Thịnh, nghẹn đỏ mặt, nhưng câu

"anh mới là người cần uống thuốc" thế nào cũng không thốt ra ngoài miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!