Ký túc xá yên tĩnh. Hôm nay Bắc Bắc ở một mình trong ký túc xá, hai người bạn cùng phòng đi ra ngoài dạo phố, còn Tiểu Ngư cũng bận tham gia hoạt động đoàn hội.
Bởi vì một mình Bắc Bắc trong phòng nên hoàn toàn yên tâm mà nghe điện thoại của Chu Thịnh.
Hai người im lặng hồi lâu rồi đột nhiên Bắc Bắc lên tiếng: Chu Thịnh.
Làm sao vậy?
"Hôm nay em lại nhìn thấy người hôm trước."
Ai?
Bắc Bắc không nói tên người đó ra, xoa xoa mi tâm lại hỏi Chu Thịnh:
"Nếu như em nói bây giờ em muốn đổi chuyên ngành thì có được không?" Hội họa thực sự không phải là sở thích của Bắc Bắc.
Bắc Bắc trước đây sở dĩ học hội họa đơn giản vì những người trong nhà đều nói con gái học hội họa mới có khí chất. Vì muốn bồi dưỡng phong thái cho cô nên đã kiên quyết ép cô đăng ký ngành hội họa.
Bắc Bắc bây giờ càng không hứng thú với vẽ tranh gì hết.
Ngược lại, cô mong muốn được theo học diễn xuất chuyên nghiệp, kiếp trước cô đã không có cơ hội thì kiếp này cô muốn được thực hiện nguyện vọng này.
Chu Thịnh giật mình, hơi kinh ngạc về việc cô muốn chuyển chuyên ngành:
"Vậy em muốn học ngành gì?"
Bắc Bắc có chút do dự không biết có nên nói ra hay là không, nếu nói ra chỉ sợ Chu Thịnh không đồng ý, nếu như không nói thì cô cảm thấy không cam tâm.
Chu Thịnh cười, âm thanh êm nhẹ truyền vào tai Bắc Bắc:
"Bắc Bắc, mặc dù em đã gả cho anh nhưng mà em là một người tự do. Bất kể em muốn làm chuyện gì, đổi chuyên ngành cũng được, những chuyện khác cũng được, anh đều không thể cho ý kiến, sẽ luôn ủng hộ em, hãy làm những việc em mong muốn, biết không?"
Bắc Bắc a một tiếng:
"Vậy anh đồng ý cho em đổi chuyên ngành?"
"Tất nhiên đồng ý. Em không thích chuyên ngành này muốn đổi qua chuyên ngành khác tại sao anh phải phản đối. Hãy làm những việc mình thích, anh sẽ ở phía sau ủng hộ em, hiểu chưa?"
Chu Thịnh nói những lời nói ý nghĩa sâu xa, anh lớn hơn Bắc Bắc tám tuổi, bốn bỏ năm lên cũng xem như cách nhau ba thế hệ.
Chu Thịnh chưa bao giờ có ý muốn giam cầm cô, bất kể là con người cô hay là tư tưởng của cô. Chu Thịnh mong muốn Bắc Bắc là một người tự do, chỉ khi được tự do thì con người mới thực sự hạnh phúc.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao thái độ của Chu Thịnh đối với Bắc Bắc vẫn luôn khiến người khác cảm thấy nhìn không thấu, không hiểu rõ.
Bắc Bắc vui vẻ nói:
"Hiểu rồi ạ. Vậy mai em đi tìm giảng viên hỏi thử xem đổi chuyên ngành cần làm những gì."
"Ừm, nếu như không được thì có thể nói cho anh biết, anh sẽ giúp em giải quyết."
Bắc Bắc vui vẻ nhận lời: Em biết rồi.
Đến khi Bắc Bắc chuyển xong chuyên ngành thì Chu Thịnh bỗng nhiên hối hận vì bản thân ngày hôm nay. Tại sao không hỏi rõ ràng đổi qua chuyên ngành gì đã vội vàng đồng ý rồi, đợi đến khi anh biết thì đã quá muộn rồi.
Bắc Bắc vui mừng, liên tục nói cảm ơn anh, phóng đại khen Chu Thịnh vô số lần:
"Chu Thịnh, anh tốt quá!"
Chu Thịnh bật cười, giọng trầm xuống: Cái này đã tốt rồi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!