Chương 13: (Vô Đề)

Cô vừa dứt lời, ngay lập tức hai người đều ngẩn ra. 

Đồng Bắc Bắc trợn trừng mắt, đây là phản ứng vì không biết mình vừa nói gì, vẻ mặt hoảng hốt và hối hận. Đối diện với ánh mắt sáng bừng của Chu Thịnh, Bắc Bắc không được tự nhiên lắm, cắn môi, trong lòng khẩn trương sốt ruột. 

Mà còn Chu Thịnh, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm Bắc Bắc. Ánh nhìn dừng trên khuôn mặt trắng mịn của cô, rồi từ từ đi xuống, dừng ngay trên bờ môi đỏ mọng, mềm mại. 

Đừng cắn môi nữa.

Chu Thịnh nhẹ nhàng nhắc nhở. Ánh mắt lưu luyến, đưa tay ra chạm vào môi của cô. 

Cả người Bắc Bắc run lên, nhanh chóng thả lỏng ra: Tôi không....

Chu Thịnh thấy mặt cô đỏ ửng lên, cười nhẹ rồi lên tiếng: Bắc Bắc.

Hả?

Có đi không?

Bắc Bắc ngẩn ra, đi làm gì?? Sau hai giây tự thắc mắc, cô kinh ngạc nhìn về phía Chu Thịnh, mím môi, lại bồn chồn vì nghi ngờ trong lòng lại dâng lên, cô nói: Chu Thịnh.

Chu Thịnh rướn lông mày, chăm chú nhìn Bắc Bắc: Cô nói đi. 

"Có phải anh....... đối với tôi....." hai chữ có ý còn chưa được nói ra thì những lời của Bắc Bắc đã bị Chu Thịnh giành nói trước: Em nói xem?

Bắc Bắc hoang mang lắc đầu: Tôi không biết.

Cô của kiếp trước

- diễn viên Đồng Bắc Bắc trong quá khứ hằng ngày phải lao đầu vào công việc, bận rộn vì miếng cơm manh áo. Cô hoàn toàn không dám nghĩ đến những chuyện liên quan đến yêu đương.

Bắc Bắc của lúc đó chỉ cầu mong có cơm no áo ấm là tốt lắm rồi, làm gì có thời gian, có tinh thần mà nghĩ đến chuyện yêu đương nhăng nhít. 

Vì thế mà hơn hai mươi tuổi đầu vẫn chưa thích ai.

Cũng có một, hai người theo đuổi cô nhưng lúc ấy Bắc Bắc tất bật làm việc, quên bẵng đi mất.

Bắc Bắc này cũng vậy. Cô gái hai mươi tuổi xuân cũng chẳng quá mong mỏi gì đến tình yêu giống như cô, nếu không lúc đầu đã chẳng cắt cổ tay tự sát vì phải làm đám cưới với Chu Thịnh.

Hai người mặt đối mặt, Bắc Bắc trầm tư thật lâu, sau đó gật đầu một cách trung thực. 

Chu Thịnh hành động trắng trợn như vậy, dù là người phản ứng chậm cũng có thể nhận ra. Chỉ là trước đây, Bắc Bắc ngại hỏi chuyện này, dù sao, theo như cô thấy, chuyện Chu Thịnh có ý gì với cô hay là thích cô thì chẳng khác gì truyện cổ tích. 

Cứ như chuyện đó không thể xảy ra trên đời này vậy. 

Chu Thịnh lấy tay vỗ lên đầu cô, cười nói: Đoán đúng rồi.

Đôi mắt Bắc Bắc sáng mở to, kinh ngạc hỏi: Từ khi nào?

Nghe thấy vậy, Chu Thịnh lại mỉm cười: Muốn biết à?

Bắc Bắc: ....... Không muốn biết thì cô đã không hỏi rồi. 

Khóe môi Chu Thịnh cong lên, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô:

"Sau này sẽ nói cho em biết." 

Bắc Bắc: Ồ. Cô im lặng một lúc rồi mới gật đầu: Vậy cũng được.

Chu Thịnh bật cười, chăm chú nhìn cô: Bắc Bắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!