Trong văn phòng lặng thinh một hồi lâu, Bắc Bắc mới cầm cơm trưa đi về phía anh.
"Anh nói với cấp dưới em sẽ đến? Lý do?" Cô nhìn chằm chằm Chu Thịnh, hơi khó tin.
Chu Thịnh ho nhẹ một tiếng, sờ tai mình, cười nịnh nọt nói:
"Lỡ miệng nói thôi mà."
-- Chuyện là thế này. Lúc sáng, khi Chu Thịnh tới văn phòng bị Tào Nhất Minh thấy nụ cười còn tươi rói trên môi, gần như Tào Nhất Minh đã đoán được Bắc Bắc đã về, nên hỏi có phải Bắc Bắc về rồi không.
Chu Thịnh rất đắc ý, gật đầu:
"Đúng, trưa này còn tới nữa, không phải em họ cậu muốn xin chữ ký à, trưa có thể đến xem."
Tào Nhất Minh cũng tỏ ra vô cùng phấn chấn, đi họp cũng vui vẻ, cấp dưới còn lại đều bảo hôm nay tâm trạng sếp tốt, Tào Nhất Minh liền lắm miệng nói thêm:
"Đương nhiên, bà chủ về rồi, sao sếp không vui cho được."
Mọi người vô cùng tò mò về vị bà chủ chỉ được thấy trên TV, mà lúc trước khi tới, lần nào Bắc Bắc cũng tránh né các nhân viên công tác.
Họ lại hỏi nhiều hơn.
Bởi vì quá mức đắc ý, Chu Thịnh nói với mọi người:
"Trưa vợ tôi sẽ mang cơm đến cho tôi ăn. Cấp dưới tò mò,"Thật hay giả?"
Tuy rằng ngày thường Chu Thịnh nghiêm khắc, nhưng vẫn có thể vui đùa một chút. Vậy nên đến 11 giờ rưỡi nhưng vẫn chưa họp xong, Chu Thịnh lại sốt ruột muốn về văn phòng, anh sợ Bắc Bắc tới sớm lại phải đợi mình.
Còn các quản lý cấp dưới cũng hiểu lòng cấp trên, nhưng vì việc nghiệm thu chưa hoàn thành nên mọi người đề nghị về họp video, để Chu Thịnh về văn phòng trước.
Cuộc họp không quan trọng lắm, hơn nữa chỉ còn công tác cuối cùng nên Chu Thịnh cũng không phản đối.
Sau đó thì thành tình huống như hiện giờ.....
Nghe Chu Thịnh nói xong, Bắc Bắc sâu sắc nghĩ lại về mình. Có phải cô đã chểnh mảng chồng mình quá mức hay không mà khiến... một lần đi thăm anh rất đỗi bình thường cũng trở thành niềm vui bất ngờ của anh thế này.
"Có phải em không được tốt với anh không?"
Tay mở cặp lồng cơm của Chu Thịnh khựng lại, anh ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm:
"Nói bậy bạ gì đó, vừa rồi anh đùa với họ thôi, em không thích thì lần sau không nói."
Bắc Bắc lắc đầu:
"Ý em không phải chuyện này."
Vậy là chuyện gì?
Bắc Bắc chống tay lên bàn làm việc của Chu Thịnh, nhìn người đàn ông đối diện không chuyển mắt, quan sát từng cử chỉ hành động của Chu Thịnh, cô chớp chớp mắt, nói:
"Một khoảng thời gian chưa nhìn kĩ anh ha, hình như trông chín chắn hơn rồi."
Chu Thịnh:
"... Sao lại bất ngờ nói thế?"
Bắc Bắc bật cười, nhìn Chu Thịnh khẩn trương lại càng buồn cười:
"Anh khẩn trương thế làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!